Ngày hôm sau,
Nhìn mỹ nhân bên cạnh nằm ngủ ngoan ngoãn, cả người như chú mèo nhỏ lười biếng nằm cuộn trong lòng hắn, tứ chi hai người còn thân mật quấn chặt lấy nhau, một màn này khiến đôi môi mỏng của Tống Bắc Viễn hiện rõ nụ cười đầy thoả mãn.
Đây là vợ yêu của hắn, là tâm can bảo bối mà nhiều năm nay hắn vẫn luôn giấu sâu tận đáy tim, cứ nghĩ cả đời này sẽ chẳng bao giờ có được.
Đối với đàn ông mà nói, còn gì hạnh phúc hơn ban ngày ra ngoài làm việc vất vả, tối về đến nhà thì được vợ yêu xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm quấn quít không rời?!
Bàn tay to mang theo vết chai chằng chịt của Tống Bắc Viễn không kìm được giơ lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo rung động lòng người của Triệu Di Giai.
Đêm qua bọn họ hoan ái vô số lần, phải tới khi trời gần sáng thì mới dừng lại. Ai bảo vợ của hắn mê người như vậy, làm biết bao nhiêu lần vẫn không đủ!
Cảm giác vừa nhột vừa ngứa ở trên mặt khiến Triệu Di Giai đang trong giấc ngủ say vô thức cựa quậy người, bàn tay đưa lên muốn đẩy thứ thô nhám ra khỏi khuôn mặt mình, đôi môi đỏ mọng chu lên lẩm bẩm điều gì đó đầy bất mãn.
"Mèo lười, đã trưa rồi, mau dậy thôi!"
Cơ thể hai người trần trụi không có gì che đậy dựa sát vào nhau, bầu vυ' mềm mại tròn đầy ép sát lên l*иg ngực rắn chắc, theo cử động khi nãy mà đầṳ ѵú của cô còn quẹt qua núʍ ѵú nhạy cảm của hắn khiến bụng dưới lập tức căng chặt lại, gậy thịt cũng bắt đầu sinh ra phản ứng.
"Ưʍ...em còn mệt lắm, muốn ngủ thêm chút nữa, anh dậy trước đi."
Nguyên một đêm bị người đàn ông như hổ đói ba năm này ăn không sót một cái móng tay, cả người cô bây giờ đều nhức mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc cho thật đã.
"Không thoải mái ở đâu, hửm? Nơi này, nơi này... hay là nơi này?"
Thanh âm trầm khàn gợi cảm vang lên sát bên tai, mỗi lần nói "nơi này" bàn tay của Tống Bắc Viễn lại sàm sỡ di chuyển từ hai vυ' lớn xuống dưới eo, sau đó len vào nơi tư mật giữa hai chân thon dài của mỹ nhân xoa miết vài cái.
"Tống Bắc Viễn...anh thật xấu!"
Ngón tay hư hỏng kia ban đầu chỉ trêu đùa ở bên ngoài miệng huyệt nhưng vài giây sau đã cắm thẳng vào bên trong chọc ngoáy tìm kiếm điểm mẫn cảm.
"Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu! Ngoan, chúng ta dậy đi ăn, sau đó về thăm ba mẹ em."
Ý tứ của người đàn ông vô cùng rõ ràng, Triệu Di Giai dù muốn ngủ cũng không thể ngủ tiếp.
----
Mới đầu Tống Bắc Viễn định sẽ nấu cơm rồi ăn ở nhà nhưng Triệu Di Giai làm nũng nói thèm lẩu cay Tứ Xuyên cho nên cuối cùng hai người quyết định đi ra ngoài ăn.
Ăn uống xong xuôi cũng đã gần hai giờ chiều, nhớ tới trong nhà đồ dùng hàng ngày cùng nhu yếu phẩm không còn nhiều cộng với Tống Bắc Viễn muốn mua quà để biếu bố mẹ vợ cho nên hai người liền lái xe tới trung tâm thương mại.
"Này, cậu nhìn qua bên phải đi, hai người kia trông thật đẹp đôi! "
"Ôi mẹ ơi, người đàn ông kia men quá cơ! Vừa cao vừa soái! Chỉ tiếc là đã có người yêu đi bên cạnh mất rồi!"
"Mỹ nam mỹ nữ đứng cạnh nhau đúng là cảnh đẹp nhân gian mà!"
Hôm nay ra đường Triệu Di Giai mặc một chiếc đầm ôm kiểu đuôi cá màu xanh navy dài tới nửa bắp chân làm tôn lên làn da trắng sáng cùng đường cong mềm mại mê người.
Khuôn mặt của cô vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, chỉ cần đánh nhẹ lớp phấn nước mỏng cùng chút son môi là đã đủ quyến rũ, đi trong đám đông chính là một người cực kỳ nổi bật.
Còn trên người Tống Bắc Viễn mặc dù chỉ là bộ đồ đơn giản, quần jeans đen kết hợp cùng áo thun tối màu nhưng với dáng người cao lớn, cơ bắp săn chắc cùng gương mặt sắc bén, khí thế mạnh mẽ hắn vẫn dễ dàng gây được sự chú ý.
Vì đang là cuối tuần, tuy là buổi trưa nhưng nên bên trong trung tâm thương mại có khá đông người qua lại. Hai người sánh vai đẩy xe chậm rãi đi dọc theo các quầy hàng, trong khi Tống Bắc Viễn chăm chú lấy các món đồ cần mua bỏ vào trong xe thì Triệu Di Giai nhàn nhã đi bên cạnh, lúc vô tình nghe được những lời khen ngợi lẫn hâm mộ kia thì cánh môi đỏ mọng khẽ cong lên đầy hãnh diện, đây là người đàn ông của cô a!
"Giai Giai!"
"Ách...anh gọi em?!"
Bàn tay đang khoác lên cánh tay Tống Bắc Viễn bỗng nhiên bị vỗ một cái, Triệu Giai Giai đang mải suy nghĩ liền giật mình quay qua nhìn hắn.
"Em sao vậy? Anh gọi mấy lần mà không thấy em trả lời! Có chuyện gì vui hay sao mà lại đứng cười một mình?"
Đáy mắt sâu thẳm mang theo tia tò mò, Tống Bắc Viễn nhướn cao chân mày chăm chú nhìn cô.
"À...không có gì! Chỉ là nhớ tới vài chuyện cũ. Mà anh gọi em có chuyện gì sao?"
"Em thích mùi gì? Ở đây có rất nhiều kiểu dáng, còn có hoạ tiết: vằn ngựa, cầu vồng..."
Tống Bắc Viễn nhanh chóng quay lại vấn đề chính, ngón tay chỉ sang kệ trưng bày bαo ©αo sυ đa dạng mẫu mã ở ngay trước mặt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hỏi ý kiến cô vợ nhỏ.
"Cái này...anh tự quyết định đi! Em không có yêu cầu gì đặc biệt!"
Tuy hai người đã là vợ chồng, chuyện thân thiết nhất cũng đã làm qua không ít, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, ở nơi đông người qua lại mà bàn luận về vấn đề nhạy cảm này thì cho dù Triệu Di Giai cô da mặt dày tới đâu cũng cảm thấy ngại ngùng a!
"Thế thì mỗi thứ một loại vậy!"
Nói xong, Tống Bắc Viễn mặt không đổi sắc thực sự lấy mỗi kiểu một hộp bỏ vào trong xe đẩy, tất cả còn đều là size lớn nhất!
-----
"Ba mẹ, con với Giai Giai có mua chút quà, mong ba mẹ sẽ thích."
Tống Bắc Viễn cầm giỏ trái cây cùng một túi thực phẩm hữu cơ đưa cho mẹ vợ, tâm trạng có hơi căng thẳng vì không biết món quà mình chọn có quá sơ sài không? Tuy Giai Giai nói ba mẹ cô thích những thứ thiên về tự nhiên, càng đơn giản càng tốt, nhưng trong lòng hắn vẫn sinh ra chút lo lắng.
"Hai đứa về chơi là được rồi, sao còn mua nhiều đồ thế này! Ba mẹ ăn có ăn bao nhiêu đâu! Anh con thì khỏi phải nói, cả tháng nay không thấy mặt mũi đâu. Hơn ba mươi tuổi rồi mà không lo lấy vợ sinh con, lúc nào cũng chỉ mải mê công việc. Phải rồi, để mẹ gọi anh con tối nay về ăn cơm cùng mọi người. Tiểu Viễn, con cứ ra ngoài uống trà, đánh cờ cũng ba con đi, chuyện bếp núc cứ để mẹ với Giai Giai lo."
Sở Nguyệt Hi tươi cười cầm lấy mấy thứ mà Tống Bắc Viễn đưa để lên bàn. Ban đầu hai vợ chồng bà cũng không mấy hài lòng về chàng rể này, từ xuất thân tới địa vị, nhưng thấy con gái tâm tình vui vẻ, sắc mặt rạng rỡ khi đứng bên cạnh con rể thì người làm mẹ như bà đã phần nào yên tâm. Đây có lẽ chính là duyên phận.
"Mẹ, sao mẹ lại phân biệt đối xử như vậy! Con cũng muốn ngồi uống trà, đánh cờ với ba!"
Triệu Di Giai thấy mẹ mình phân công như vậy thì liền bày ra tính khí tiểu thư, ôm lấy cánh tay Sở Nguyệt Hi làm nũng lắc lư qua lại.
"Con đó, gần ba mươi tuổi rồi mà cứ như con nít! Người ta thì tay bồng tay bế mà con còn ở đây nhõng nhẽo với bà già này, tiểu Viễn nó cười cho bây giờ!"
Hai mẹ con trêu đùa cười nói với nhau thêm mấy câu rồi nhanh chóng cùng đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Bên ngoài phòng khách, Triệu Trí Quang ngồi xuống ghế nhìn bàn cờ trên bàn sau đó khẽ nâng mắt nhìn Tống Bắc Viễn ngồi ở phía đối diện, từ tốn hỏi.
"Con biết đánh cờ chứ?"
"Dạ biết. Ở trong đơn vị cũng thường xuyên chơi cùng đồng đội, nhưng kỹ năng còn hạn hẹp, mong ba chỉ giáo thêm."
Tống Bắc Viễn nghiêm túc ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, khiêm tốn đáp lời.
"Công chắc, thủ vững, từng bước tiến lên. Chỉ cần tuân thủ đúng các bước này thì cho dù đối thủ mạnh tới đâu cũng không sợ."
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bên ngoài trời đã chạng vạng tối. Ở trong nhà, Triệu Trí Quang cùng con rể vẫn đang tập trung chơi cờ, Triệu Di Giai và mẹ chuẩn bị bữa tối cũng gần xong.
"Kíng kong...kíng kong..."
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bấm chuông, Sở Nguyệt Hi đoán có lẽ Triệu Khải Trạch về nên liền kêu con gái ra mở cửa.
Triệu Di Giai ngoãn ngoãn nghe lời mẹ, nhưng khi ra tới nơi, lúc vừa nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài cánh cửa thì cơ thể cô bỗng trở nên cứng đờ, ý cười trên mặt cũng vội vã biến mất. Anh ta tới đây làm gì?!
"Thật trùng hợp! Sao vậy? Không hoan nghênh anh sao?"
Nghiêm Thường trầm thấp cười, ánh mắt sau lớp kính trong suốt nóng rực không chút che đậy nhìn chằm chằm Triệu Di Giai.
"Anh tới đây... có chuyện gì sao?"
Thân là chủ nhà, cho dù không thích nhưng Triệu Di Giai cũng không vô duyên tới mức để khách đứng ở bên ngoài nói chuyện, nhưng khi cô vừa mở cửa ra thì bàn tay của Nghiêm Thường đã lập tức vươn tới nắm chặt lấy cổ mảnh khảnh của cô, thanh âm chứa đựng đầy sự bất mãn.
"Tại sao lại kết hôn cùng hắn ta? Tên thô lỗ, thấp kém đó không xứng với em!"
Tức giận kìm nén từ khi biết tin Triệu Di Giai kết hôn tới hôm nay mới được bộc phát, tròng mắt Nghiêm Thường ánh lên tia chiếm hữu bá đạo.
Cô gái này đáng lẽ phải là của hắn, thế mà lại bị một tên to xác hèn mọn như con gấu lớn kia chiếm lấy. Hắn không cam tâm!
Bố mẹ hai bên gia đình là bạn bè lâu năm, bọn họ có thể gọi là thanh mai trúc mã. Từ lâu hắn đã chấp niệm trong đầu rằng sau này lớn lên sẽ lấy Triệu Di Giai làm vợ, vậy mà trong hai tháng hắn đi công tác ở nước ngoài cô lại đi lấy chồng!
"Nghiêm Thường! Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra! Tôi kết hôn với ai là quyền của tôi, anh lấy tư cách gì mà chất vấn chứ?"
"Tư cách gì sao? Tư cách là bạn trai của em!"
Nghiêm Thường nghiến chặt quai hàm, nhấn mạnh từng từ.
"Giai Giai, có chuyện gì vậy?!"
Giọng nói đầy sắc bén lạnh lẽo bất ngờ vang lên. Tống Bắc Viễn từ trong nhà đi ra thấy một màn này trái tim bất giác đập kịch liệt, bàn tay nổi đầy gân xanh siết chặt lại thành nắm đấm như đang cố cáo sự mất bình tĩnh cùng tức giận của hắn.
Người đàn ông đang nắm tay vợ của hắn chẳng phải là Nghiêm Thường sao?
Đây chính là người đàn ông mà trước kia Triệu Di Giai thích. Thậm chí hắn còn từng vô tình chứng kiến hai người họ hôn nhau...