Cáo Nhỏ Xinh Đẹp Và Gấu Ngốc Lạnh Lùng

Chương 8. Không được làm mặt lạnh với em

Nam nữ mới được nếm mùi vị hoan ái, hơn hết đối tượng lại là người trong lòng nhiều năm nên du͙© vọиɠ nói đến là đến, không thể kiềm chế.

Cả đêm trong phòng ngủ không ngừng vang lên những âm thanh ái muội sắc tình, chăn nệm bị hai người lăn lộn thành một đống hỗn độn, nhàu nhĩ. Bọn họ làm tổng cộng bao nhiêu lần, cao trào bao nhiêu lần cô cũng không thể đếm được. Chỉ biết trước khi ý thức mơ hồ chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài trời đã gần sáng.

Lúc Triệu Di Giai mơ màng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, đánh thức cô chính là mùi thức ăn thơm phức lượn lờ ngay đầu mũi.

Hít sâu một hơi, thật thơm... hình như là mùi thịt hầm?!

Cả một đêm bị dày vò, cái tên đàn ông như hổ đói kia ở trên cơ thể cô đòi hỏi vô độ hết lần này tới lần khác, bây giờ bụng nhỏ cũng đã bắt đầu làm phản kêu réo liên hồi. Đưa tay sờ sang vị trí bên cạnh thì trống rỗng, có lẽ mùi thơm kia là do Tống Bắc Viễn tạo ra.

Đem chăn kéo sang một bên, váy ngủ đêm qua đã được thay bằng chiếc váy khác, trên người nhẹ nhàng sảng khoái, lúc đứng dậy tuy hai chân có hơi bủn rủn nhưng không đến nỗi không đi lại được. Đặc biệt nơi giữa hai chân sạch sẽ khô ráo chứ không phải lầy lội nhớp dính như đêm qua.

Người đàn ông kia xem ra cũng thật chu đáo a!

Đôi chân trần không mang dép nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, quả nhiên liền thấy bóng dáng Tống Bắc Viễn đang bận rộn đứng nấu ăn. Động tác của hắn vô cùng thành thục, giống như đã từng làm rất nhiều lần.

"Dậy rồi sao? Anh nấu sắp xong rồi, em ngồi đợi một lát liền có thể ăn."

Lỗ tai nhạy bén phát hiện ra tiếng bước chân dù rất khẽ ở sau lưng, đầu Tống Bắc Viễn theo phản xạ quay đầu lại nhìn, động tác tay đang đảo đồ ăn chớp mắt liền bị ngưng đọng.

Triệu Di Giai không hổ danh là mỹ nhân trời sinh, từ làn da mái tóc tới khuôn mặt sắc vóc đều đạt điểm tuyệt đối.

Mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, hàm răng trắng đều, mỗi khi cô cười lên còn lộ ra hai chiếc đồng điếu đầy thu hút quyến rũ.

Trên người mặc chiếc váy hai dây màu đỏ rượu vang chỉ dài tới ngang đùi làm nổi bật lên hai chân thon dài thẳng tắp cùng làn da trắng mịn sáng bóng. Mái tóc dài gợn sóng mềm mại được cô vén gọn ra sau tai khiến đường nét tinh xảo trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng.

"Anh biết nấu ăn luôn sao? Thật lợi hại! Có cần em phụ gì không?"

Triệu Di Giai đi lại đứng gần Tống Bắc Viễn, hai mắt đầy ngưỡng mộ nhìn điệu bộ hắn đứng nấu ăn y hệt mấy đầu bếp chuyên nghiệp.

"Nấu nhiều quen tay, hi vọng là hợp khẩu vị của em."

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bàn tay cầm đũa vội vàng đem đồ ăn trong chảo đảo thêm mấy cái rồi sau đó bắc xuống bếp múc ra đĩa.

"Thịt bò xào măng tây, sườn non hầm bí đỏ, tôm nõn rim chua ngọt, đây đều là những món em thích. Bắc Viễn, sao anh biết hay quá vậy? Ông xã, anh là tuyệt vời nhất!"

Dứt lời, Triệu Di Giai liền kiễng chân xoay người hôn lên má Tống Bắc một nụ hôn đầy cảm kích. Khoé miệng, đuôi mắt chứa đầy niềm vui sướиɠ như đứa trẻ được cho quà.

"Vậy thì ăn nhiều một chút!"

Nụ hôn bất ngờ của cô khiến cả người Tống Bắc Viễn cứng đờ, gò má thoắt cái đã ửng hồng.

Đây là lần đầu tiên nấu cho Triệu Di Giai ăn, hắn thực sự đã dành rất nhiều tâm huyết. Mấy món này đều là hắn vô tình nghe được lúc cả nhà cô ngồi ăn cơm với nhau lúc còn ở Triệu gia.

Bày hết mấy món ăn vừa nấu xong lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau, Tống Bắc Viễn ân cần đem thức ăn gắp vào chén cho cô.

"Thật sự rất ngon! Bắc Viễn, anh học nấu ăn từ ai vậy?!

Đem đồ ăn nuốt xuống bụng, mùi vị thơm ngon đậm đà khiến hai mắt Triệu Di Giai sáng ngời đồng thời ngón cái còn giờ lên bày tỏ sự khen ngợi.

"Hồi nhỏ hầu như đều phải tự mình nấu, may nhờ có dì Lưu chỉ bảo."

Nhớ lại năm hắn bảy, tám tuổi, ba mẹ thường xuyên không có nhà, chỉ có một mình hắn lủi thủi tự lo. Nhiều hôm trong nhà không còn gì để ăn, cơ thể nhỏ bé đói đến lả người. Sau này cơ duyên quen với dì Lưu, khi biết được hoàn cảnh của cậu, bà đã tận tình hướng dẫn cách nấu ăn nên hắn mới có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Tới giờ mỗi khi nhớ lại quãng thời gian đó hắn vẫn còn rất tủi thân, trái tim vì thế mà vô thức trùng xuống.

"Em nhớ dì Lưu có một tiệm ăn nhỏ, mặc dù cách trường cao trung một đoạn khá xa nhưng sau giờ tan học các bạn tới đó ăn rất đông. Tiếc là em chưa có cơ hội ăn lần nào..."

Thật ra lúc còn học cao trung cũng có nhiều bạn học rủ cô đi ăn cùng, vào thời điểm đó thì trong lòng cô đã có tình cảm tới Tống Bắc Viễn, vì vậy khi biết tới quán ăn mà mọi người hay khen ngợi kia là của mẹ Mặc Uyển Ninh mở thì trong lòng lại nảy sinh ra cảm giác ghét bỏ khó nói nên đều từ chối không đi.

Cũng không thể trách hoàn toàn cô được! Ai biểu khi đó Tống Bắc Viễn và Mặc Uyển Ninh cứ hay đi cùng nhau, làm cô nghĩ bọn họ là một cặp.

"Lần sau về thăm ông nội, anh sẽ dẫn em đi. Cơm gà cay và canh đậu hũ kim chi của dì Lưu nấu là ngon nhất, chắc chắn em sẽ thích."

Nhìn đôi môi đỏ mọng nũng nịu cong lên vì tiếc nuối của cô, cổ họng Tống Bắc Viễn chớp mắt trở nên khô nóng. Hình ảnh môi lưỡi ướŧ áŧ quấn chặt lấy nhau đêm qua của bọn họ chợt hiện lên trong đầu.

"Anh hứa rồi đó nhé! Đệ tử nấu đã ngon thế này rồi thì đảm bảo sư phụ phải rất đỉnh."

Hai người vừa ngồi ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã vơi đi không ít.

"Ách...em ăn no lắm rồi, anh đừng gắp nữa. Bụng người ta thật sự không chứa nổi nữa đâu!"

Lấy tay che lại chén cơm còn gần một nửa, khẩu vị của Triệu Di Giai hôm nay cực kỳ tốt, có lẽ là do Tống Bắc Viễn đích thân nấu nên cô mới vui vẻ ăn nhiều hơn thường ngày, bụng nhỏ cũng đã bắt đầu căng tròn lên.

"Con gái nên có da có thịt chút mới tốt, quan trọng vẫn là thể lực."

Đêm qua nếu không phải thấy cô khóc lóc cầu xin rồi ngất đi thì còn lâu hắn mới chịu dừng lại.

"Thể lực của em vẫn tốt mà! Mỗi ngày đều ăn uống đầy đủ, tập thể dục đều đặn..."

"Nếu tốt thì đêm qua mới làm ba lần đã không ngất đi!"

Lời Triệu Di Giai còn chưa nói xong đã bị câu nói của Tống Bắc Viễn làm cho giật mình khựng lại. Cái gì mà mới làm ba lần???

Hắn bắn ba lần nhưng cô lên cao trào bao nhiêu lần thực sự không thể nhớ nổi nữa! Cả người từ trên xuống dưới còn lưu lại đầy dấu vết hoan ái mà tên cuồng hoan kia tạo ra, nhất là trên ngực, eo cùng đùi trong.

"Không phải đều tại anh sao? Ai kêu anh dùng lực nhiều như vậy! Đúng là đồ gấu man rợ."

Kích cỡ của Tống Bắc Viễn quá lớn, mỗi lần đâm vào rút ra đều như cắm vào chỗ sâu nhất trong thân thể lẫn linh hồn cô. Dù bọn họ đã phát sinh loại quan hệ thân mật nhất, nhưng câu nói thẳng thừng kia của hắn vẫn khiến cô xấu hổ đỏ mặt.

Trong lúc nhất thời, không gian trong phòng bếp bỗng trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Khuôn mặt ngượng ngùng ngước lên nhìn Tống Bắc Viễn, bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn cũng đang chăm chú nhìn cô, đầu nhỏ vô thức lại lập tức cúi xuống.

Cô có nói gì sai sao?

"Anh...có gì thì cứ nói ra, không được làm mặt lạnh, không nói gì với em."

Nghĩ tới trước đây mỗi lần hai người chạm mặt nhau, người đàn ông này luôn bày cái bộ mặt xa cách khó gần kia ra với cô, ngay cả gật đầu chào một cái cũng không có, cứ thế lạnh lùng đi ngang qua như không hề quen biết.

"Chỗ đó còn đau không? Anh có mua thuốc, lát nữa sẽ giúp em bôi."

Đêm qua ở lần làm cuối, mặc dù nghe cô nức nở kêu đau, nhưng lúc đó du͙© vọиɠ cao trào hắn cứ nghĩ cô đang làm nũng nên cứ tiếp tục mãnh liệt va chạm. Tới sáng nay khi giúp cô lau chùi cơ thể thì phát hiện nơi đó đã sưng đỏ, hai mép âʍ ɦộ bị dươиɠ ѵậŧ của hắn đâm thọt cả đêm vẫn còn chưa khép miệng lại được.

"..."

"Em... ăn no rồi, anh cứ ăn tiếp đi."

Triệu Di Giai không ngờ tới Tống Bắc Viễn nói

tới vấn đề nhạy cảm thái độ lại bình thản được như vậy. Da mặt trắng nõn thoáng chốc liền đỏ bừng lên, cơm còn chưa ăn hết đã vội đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.

"A! Anh...anh muốn làm gì?"

Còn chưa đi được mấy bước, cả người Triệu Di Giai đã bị cánh tay mạnh mẽ của Tống Bắc Viễn nắm kéo lại, cơ thể cao lớn hơi cúi xuống, chỉ cần dùng chút sức đã thuận lợi ôm mỹ nhân trên tay.

"Muốn đi đâu chứ? Hành động của anh còn chưa rõ ràng sao? Ăn no sinh dâʍ ɖu͙©!"

Đáy mắt nóng rực mang theo sự chiếm hữu cùng du͙© vọиɠ nồng đậm không hề che giấu quét qua toàn bộ cơ thể Triệu Di Giai. Có lẽ cô không biết, lúc nãy, khi mới nhìn thấy cô, gậy thịt của hắn đã rục rịch sinh ra phản ứng, hắn lại muốn cô nữa rồi....