Hữu Tài thúc cầm hai đồng tiền lớn, nói: “Cám ơn ngươi a, Nguyên ca, cám ơn a…”
“Nhanh lên!”
“Ừm……”
Hữu Tài thúc cũng không dám lề mề, vội vàng gọi một người cùng chạy vào trong huyện.
Lý Nguyên ngồi bên cạnh Điền Bảo.
“Nguyên ca, ta…… Ta là muốn lăn lộn với ca, ta là muốn đi ra phiến thiên địa này, ta cái gì cũng không sợ.
Nhưng……”
Thiếu niên phát ra nụ cười khổ thê lương, trầm mặc thật lâu, thở dài một tiếng: “Ta quá nhỏ yếu.
Ta muốn bằng một phen huyết khí xông ra thiên địa, nhưng thân thể của ta căn bản không cho ta cơ hội này.
Chỉ với một con mắt mù, ta cảm thấy như mình sắp chết.
Sao ta lại rác rưởi thế?”
Lý Nguyên cầm lấy tay y, nói: “A Bảo, ngươi đừng nóng vội, chờ đại phu đến.”
“Vô dụng thôi, Nguyên ca……
Vô dụng…”
Thiếu niên thì thào, lại rêи ɾỉ thống khổ.
Rất lâu sau, Diêm nương tử xách hộp cơm đưa cơm trưa tới.
Lý Nguyên muốn chia cho Điền Bảo một ít, nhưng thiếu niên căn bản ăn không vô, cũng không có khẩu vị gì.
Đợi đến sau giờ ngọ, Hữu Tài thúc dẫn đại phu về.
Đại phu này vẫn là đại phu lần trước, Diêm nương tử thấy người liền hỏi: “Đại phu, lần trước thuốc còn thừa ba thang thuốc, có thể trả lại không? Rẻ một chút cũng được.”
Đại phu không kiên nhẫn nói: “Còn không xem bệnh?”
Diêm nương tử hơi tức giận, nhưng cũng không phát tác.
Đại phu ngồi xuống bên giường, khám bệnh cho Điền Bảo, khám một lát, mày nhíu lại.
Trong căn phòng nhỏ, không khí vô cùng yên tĩnh.
Đại phu đứng dậy, cái gì cũng không nói, ra ngoài cửa liền dừng lại.
Hữu Tài thúc hiểu ý, vội vàng chạy ra ngoài.
Đại phu nói: “Sống không được bao lâu, uống thuốc cũng vô dụng, chuẩn bị hậu sự đi.”
Hữu Tài thúc lập tức đỏ mắt: “Đại phu, van cầu ngài, cứu nó, ta chỉ có một đứa con trai… Mẫu thân nó chết sớm, con trai cả đi đánh trận, bây giờ chỉ còn lại một đứa con trai. Cầu xin đại phu, cứu nó đi, ngài muốn cái gì cũng được, ta cái gì cũng cho ngài.”
Đại phu: “Vô dụng…”
Hữu Tài thúc: “Chỉ có một con mắt…”
Đại phu: “Nói như vậy là không sai, nhưng miệng vết thương lại thông chỗ khác, hiện tại đã không phải là vấn đề ở mắt, mà là thân thể của y không được.”
Diêm nương tử ở một bên nghe đột nhiên hỏi: “Lần trước không phải là ngươi kê cho ta thuốc bổ khí huyết sao? Cho nó dùng được không?”
Đại phu nói: “Ngươi thử đi, được là được, không được là không được…”
Diêm nương tử vội vàng chạy về nhà lấy thuốc.
Đại phu cũng đi rồi.
Trong phòng, Lý Nguyên lẳng lặng ngồi.
Hắn là võ giả cửu phẩm, có thể rõ ràng nghe được thanh âm ngoài cửa.
Nhưng thiếu niên trên giường không nghe thấy.
“Nghỉ ngơi cho tốt, A Bảo, đại phu đã kê thuốc cho ngươi rồi.
“Uống thuốc, ăn uống đàng hoàng, ngủ ngon, sẽ ổn thôi.” Lý Nguyên nói.
Điền Bảo lên tiếng, y mệt chết đi được, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Lý Nguyên hơi tới gần, nhẹ giọng nói: “Nếu như ca nói cho ngươi biết, ba người đả thương ngươi đã chết, ngươi có thể vui vẻ hơn hay không?”
Điền Bảo bỗng nhiên mở mắt, lộ ra một tia cười thoải mái.
“Cảm ơn Nguyên ca.”
Chỉ chốc lát sau, Diêm nương tử tới với thuốc đã sắc xong.
Sau khi Điền Bảo phục dụng xong, lại ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau.
Điền Bảo không dậy nữa.
Y ngủ, qua đời.
Hữu Tài thúc cũng không khóc, lão như cái xác không hồn.
Lý Nguyên tiếp tế cho lão ba lượng bạc cùng một ít thịt, sau đó cùng giúp lão chôn thiếu niên này, lại khắc một tấm bia đá đơn sơ.
Tình cảm của Lý Nguyên và thiếu niên này cũng không sâu đậm, nhưng cũng từng gửi gắm một chút chờ mong vào y, hiện tại người nói không có liền không có, đáy lòng hắn cũng hơi trầm trọng và cảm thán.
Quả nhiên, loạn thế này muốn bảo vệ lợi ích thì phải có bản lĩnh xứng với phần lợi ích này.
Nếu là không xứng, ngay cả biên giới lợi ích này cũng đừng dính vào.
Bạc bán lợn rừng không rơi vào túi Điền Bảo, y chỉ là giúp mình đẩy xe, làm chút việc thể lực, nhưng cũng bởi vì cuốn vào việc này mà chết.
…
Lúc này, bên bờ suối Ngân Khê.
Trong một tòa đại phủ hơi hơi khí phái, một trung niên nhân mặt trắng anh tuấn và hơi âm nhu đang ngồi ở trong các xem nước.
Mặt nước sóng gợn lăn tăn, ngẫu nhiên có thuyền hoa đi qua.
“Môn chủ, ăn nè…” thị nữ xinh đẹp bên cạnh, đem hoa quả đến miệng của trung niên nhân.
Trung niên nhân lạnh lùng nói: “Ta cũng không phải môn chủ, mà là phó.”
Thị nữ cũng không tiếp lời, coi như không nghe thấy.
Những thị nữ nghe được, hơn nữa đáp lại, thì đều đã chết.
Mà đúng lúc này, trên con đường dẫn tới các có một đệ tử mặc huyền y viền đỏ vội vã đi tới, hai tay nâng lên một tờ danh mục, nói: “Môn chủ, đây là danh ngạch tiến cử tháng này.”
Trung niên nhân kia nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói: “Phường Ngân Khê đưa vào ngoại môn, học tập công pháp.