Trường Sinh Từ Thợ Săn Bắt Đầu

Chương 67:

Người đi phía trước cười nói: “Ta nói mà, bọn họ vẫn sẽ đến. Lần này sẽ không bỏ sót chứ.”

Hai người kia cười hì hì, không nói lời nào.

Lý Nguyên nhìn hai cái “2~3”, một cái “3~4”, giật mình, hoảng hốt nói : “Ba người các ngươi……. Các ngươi……”

Người đi phía trước nói: “Tiêu tiền, mua bình an đi, lần này chúng ta mang theo đao…”

Người phía sau nói: “Không có tiền có thể kiếm lại, nhưng mạng chỉ có một.”

Người bên cạnh không nói gì, chỉ mang theo vẻ hậm hực, cầm đao tới gần.

Ba người càng đến gần.

Lý Nguyên càng run rẩy.

Người phía trước đi tới trước mặt Lý Nguyên, đang chuẩn bị uy hϊếp.

Đột nhiên, tay phải của Lý Nguyên trực tiếp lấy ra đao bổ củi bên hông, lao lên chém mạnh xuống.

Người nọ hơi sửng sốt, vội vàng nâng dao đón đỡ.

Keng!

Con dao này trực tiếp bị cự lực đập vỡ.

Chỉ nghe một tiếng “phanh”, đao bổ củi nghiêng lưỡi chém đầu xuống.

Hai người phía sau đều sửng người, người phía sau không thấy rõ, còn tưởng rằng bắt đầu động thủ, liền vung đao vọt tới, nhưng người bên cạnh lại hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.

Lý Nguyên chém một cái đầu, lại xông mạnh về phía trước một bước, xoay người thấy rõ người phía sau, hắn xoay người đạp một cái, vọt tới như một mũi tên, một đao chém bay đao của người nọ, lại vung ra.

Lại một cái đầu đẫm máu bay lên.

Mắt thấy còn có một người đã chạy xa, Lý Nguyên tiện tay cắm đao vào trong bùn, tay trái nắm chặt đại cung, tay phải lấy tên, lắp tên.

Dây cung căng như trăng tròn.

Hưu!

Tiếng vừa vang lên, người chạy trốn xa xa đã ngã nhào, một mũi tên xuyên từ sau gáy vào, mũi tên lộ ra ngay cổ họng.

Lý Nguyên cất cung lại, rút đao bổ củi, xông lên bổ thêm một đao, chặt đầu để tránh hiện ra vết thương do tên bắn.

Sau đó, hắn nhanh chóng kéo ba cỗ thi thể bỏ vào bao tải đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng cho thêm chút đá, buộc chặt, sau đó chạy đến bờ sông, đứng ở chỗ lau sậy ném bao xuống sông.

Sau khi ném xong, hắn lại ném ba con dao xuống.

Sông này không cạn, xuống nước rồi thì đừng nghĩ bị người phát hiện.

Làm xong những thứ này, Lý Nguyên vứt xe đẩy ở trên đường, chính hắn thì nhanh chóng trốn vào cánh rừng nhỏ bên cạnh, đợi nửa canh giờ, thấy không có người mới một lần nữa đi ra, đẩy xe trở về.

Sau khi gϊếŧ ba người liên tiếp, Lý Nguyên mới cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.

Đẩy xe chạy nhanh dưới ánh trăng, sau khi tim bình ổn, hắn lại cảm thấy tê dại.

Gϊếŧ người và gϊếŧ lợn… Dường như sự khác biệt cũng không lớn.

Hắn chỉ có thể nghĩ như vậy.

Về đến tiểu viện, Lý Nguyên cởi xiêm y nhìn nhiều lần, có mấy vết máu.

Rồi hắn lấy xà phòng và chậu gỗ để rửa sạch máu trên áo.

Hắn vừa mới phát ra tiếng động, cửa nhà mở ra.

“Để ta đi.” Diêm nương tử dựa vào khung cửa nhìn hắn.

“Vẫn là để ta đi.” Lý Nguyên lấy tay che vết máu.

Diêm nương tử đi tới phía sau hắn, hai tay vòng quanh cổ hắn, dựa vào lưng hắn nói: “Nào có nam nhân bận rộn bên ngoài, về nhà còn phải giặt quần áo?”

Lý Nguyên vẫn không nhúc nhích.

Diêm nương tử ghé sát bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Nam nhân nhà ta có mùi son, mùi rượu trên người, ta đều thành thói quen, nhiều hơn chút mùi máu cũng không có gì.”

“A……” Lý Nguyên nhịn không được mà nở nụ cười, hắn dời bàn tay đi, lộ ra vết máu trên quần áo, thu liễm nụ cười, trầm giọng nói: “Ta gϊếŧ người… Ba……”

“Không bị thương chứ? Không bị phát hiện chứ?” Diêm nương tử hỏi.

“Không.”

Lý Nguyên thở dài: “Gϊếŧ người mới biết được, sinh mệnh ở trong loạn thế yếu ớt như thế nào…”

Lúc trước tuy hắn gϊếŧ Tiền Tam, nhưng cách gϊếŧ đó với cách gϊếŧ vừa rồi đem lại hai cảm giác trùng kích hoàn toàn khác nhau.

Diêm nương tử không nói chuyện, ngồi xuống bên cạnh nam nhân nhà mình, lấy xà phòng chà xát trong chậu.

Gió lạnh và nước lạnh mùa đông làm mặt và tay cô đỏ bừng.

Giặt một lát, Diêm nương tử cười ha hả nói: “Tại sao chúng ta phải giặt quần áo trong sân? Phơi mặt trăng mùa đông này sao?”

Lý Nguyên nói: “Ta tưởng nàng muốn ở bên ngoài, dù sao phong hoa tuyết nguyệt, sẽ lãng mạn.”

“Ta cũng tưởng chàng muốn…” Diêm nương tử cười.

Hai người vào nhà.

Trong nhà, ấm áp.

……

Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh.

Ánh nắng vàng chiếu rọi con đường nhỏ màu vàng đất cùng với từng ngôi nhà trệt trong phường.

Lý Nguyên vừa ra cửa đã thấy Hữu Tài thúc đỏ mắt, hai tay bóp bóp, sốt ruột đi qua đi lại.

“Hữu Tài thúc, làm sao vậy?”

“Nguyên ca……” Hữu Tài thúc thiếu chút nữa trực tiếp khóc lên: “Ngươi đi xem A Bảo đi……”

Lý Nguyên sửng sốt, nói “Được” rồi vội vàng đi theo Hữu Tài thúc.

Đẩy cửa ra, thiếu niên cao cao gầy gầy kia mặc dù vẫn nằm ở trên giường, nhưng mặt như giấy vàng, cảm giác như hấp hối.

Điền Bảo nghe thấy tiếng động, miễn cưỡng mở mắt ra, hét lên: “Nguyên ca… Ta…… Hình như ta không thể……”

Lý Nguyên nhìn Hữu Tài thúc, đưa hai đồng tiền lớn nói: “Thúc, mau đi huyện gọi đại phu.”