Lý Nguyên: …
Hắn vốn còn muốn thử thêm một lần nữa, nhưng rõ ràng là đã không cần thiết.
Huyết Đao Môn, là một nơi tốt để đi.
Vậy thì đi thôi…
Tuy Thái Trạch không nói sẽ giới thiệu hắn vào Huyết Đao Môn, nhưng chính hắn đã có thể cảm nhận được một ít manh mối.
Lần này, hắn mang bạc đi tìm Thái Trạch, đó chính là bước một chân vào trong giang hồ.
Nhưng cũng hết cách.
Sơn trang quỷ dị sâu trong sơn dã, sự hung hiểm của Hồng Liên tặc tùy thời phá thành, khiến hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hắn từng nghĩ tới trong chợ đen có lẽ có bán công pháp cường đại, nhưng sau khi biết được cơ cấu quyền lực chân chính của huyện Sơn Bảo, hắn lập tức phủ quyết khả năng này.
Thử hỏi một thế lực giang hồ lớn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác bán công pháp trước mắt mình?
“Ô thúc, chỉ là nói đùa thôi, ta chỉ muốn biết Huyết Đao Môn có lợi hại hay không thôi.” Lý Nguyên cười ha hả.
Ô quản gia cũng tỉnh ngộ lại, cũng đúng…… Thợ săn này tuy có chút bản lĩnh, nhưng làm sao có thể có quan hệ với Huyết Đao Môn.
Một ở dưới đất, một ở trên trời.
Muốn bay lên trời, không dễ.
“Đương nhiên là lợi hại rồi.” Ô quản sự hừ một tiếng.
…
Sau khi chia tay Ô quản sự, Lý Nguyên không trực tiếp trở về, mà nhanh chóng đi đường vòng đến Nhất Thiền các của phường Ngân Khê.
Tối hôm qua, hắn hàn huyên hồi lâu với Vân Nương, tự nhiên biết “Nhất Thiền các” là tửu lâu tốt nhất huyện Sơn Bảo.
Sau khi chi 2 lượng bạc mua một phần bữa sáng cao cấp, Lý Nguyên nhanh chóng đi tới hẻm Bạch Vân.
Sau khi vào hẻm, hắn đứng ở cửa nhà thứ hai bên trái, tiến lên gõ cửa.
Lý Nguyên gõ cửa vài cái liền dừng lại, tiếp đó kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn thoáng lui ra sau, mượn cơ hội đánh giá nhà trong hẻm Bạch Vân ở phường Ngân Khê này.
Cũng không có cảm giác cao cấp gì, cũng chỉ là nhà ở bình thường, ngói đen tường trắng, hơi có vẻ mộc mạc.
Mặt đất thì đất gồ ghề và không có trải nền hay bất cứ thứ gì tương tự.
Hẻm cũng không rộng, thậm chí hơi chật chội.
Mà giữa nhà với nhà lại có vẻ hơi san sát, ra cửa đi sang hai bước là đến nhà hàng xóm.
Chỉ là khu dân cư bình thường như vậy, ở phường Ngân Khê đã thuộc về khu dân cư tầm trung rồi.
Giống như quản sự ngày hôm qua, nơi ở của y là dựng lều gỗ, đơn sơ thậm không bằng phường Tiểu Mặc, chỗ tốt duy nhất là ra cửa không bao xa là tới đường chính của phường Ngân Khê, mua sắm đồ đạc rất thuận tiện.
Lý Nguyên đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng “xèo xèo” vang nhỏ.
Nhưng cửa nhà bên cạnh đã mở ra.
Hắn thoáng nghiêng đầu, đã thấy một thiếu nữ xinh đẹp và son phấn đang ngáp đi từ nhà bên cạnh ra.
Bên người thiếu nữ bay lượn “0~1”, ngạo mạn liếc hắn rồi không nhìn nữa, trực tiếp đi xa.
Điều này làm cho Lý Nguyên hơi sững sờ.
Chẳng lẽ thiếu nữ đó chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn là một tên nhà quê không thuộc về nơi này?
Chỉ bất quá, nhìn thấy thiếu nữ này đi ra ngoài, kết hợp với một ít hình cảnh hắn thấy khi đứng trên lan can Thiên Hương lâu vào tối hôm qua, Lý Nguyên xác định, trị an nơi này quả thật tốt hơn phường Tiểu Mặc.
Ăn mặc xinh đẹp như vậy còn đi ra ngoài, hơn nửa đêm còn có người bình thường đi dạo ở đầu đường, trị an như thế đã tốt hơn phường Tiểu Mặc không biết bao nhiêu lần.
Một lát sau, Lý Nguyên mới chờ được có người mở cửa.
Mở cửa là một nữ tử xa lạ ăn mặc y phục nha hoàn, nhìn rất có vài phần tư sắc.
Nha hoàn nhìn Lý Nguyên, hỏi: “Tìm ai vậy?”
Lý Nguyên đưa ra hộp đồ ăn sáng của Nhất Thiền các, cười nói: “Ta là Lý Nguyên, tới đây là tìm Thái Trạch Thái huynh… Phiền đi thông báo một tiếng.”
Nha hoàn nhìn lướt qua hộp điểm tâm, tiến lên tiếp nhận, khách khí nói: “Ngươi đợi một lát, lão gia còn chưa rời giường.”
Lý Nguyên cười nói: “Không vội.”
Lại qua hồi lâu, một thanh niên mặc y phục nha dịch mới đi ra, nhìn thấy Lý Nguyên ở cửa đứng, cười nói: “Lý huynh đệ, đến rồi a, vào trong ngồi.”
“Nguyên biết Thái huynh ban ngày nhiều sự vụ, cũng không dám quấy rầy nhiều, chỉ là đã gom đủ ngân lượng, đến đây trình lên.”
Nói xong, hắn lấy ra hai cái túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn, một cái chứa 10 thỏi bạc nhỏ và một cái chứa 5 hạt bạc vụn.
Thái Trạch nhận lấy hai cái túi, nhìn một chút, hài lòng nói: “Gom đủ nhanh như vậy?”
“Hôm qua vào núi rừng, may mắn bắt được một con lợn rừng, nên mới bán đổi lấy chút tiền.”
Thái Trạch gật đầu, nói: “Lý huynh đệ là một người có bản lĩnh, lại đi theo con đường. Chuyện này…… trong vòng năm ngày, Thái mỗ giúp ngươi giải quyết. Năm ngày sau, ngươi tới tìm ta lấy giấy phép cư trú.”
“Đa tạ Thái huynh!” Lý Nguyên hành lễ thật sâu, sau đó nói: “Nếu Thái huynh không có gì phân phó, tiểu đệ cũng không quấy rầy nữa.”