Nhưng cô đau lòng chính là còn có ba thang chưa uống.
Lý Nguyên kéo áo bông, quấn quanh người, cùng Diêm nương tử đi ra cửa.
Nương theo ánh trăng ảm đạm, hai người thấy rõ bóng đen đang nằm kia là một lão đầu.
“Là Mã đại gia ở cuối thôn phường.” Diêm nương tử lập tức nhận ra người này: “Lão hơn nửa đêm vừa xách đao vừa thổi mê dược, tại sao lão phải làm như vậy?”
Lý Nguyên hừ lạnh: “Thấy chúng ta có tiền, vì thế nảy sinh ác tâm. Lấn ta bị thương, lấn nàng một nữ tử yếu đuối.”
Diêm nương tử đã hiểu, nàng cúi đầu nói vòng vo: “Nguyên ca nhi, thật xin lỗi, hôm nay ta… ta vì bốc thuốc cho chàng, thật hết cách rồi nên mới bại lộ tiền trong nhà.”
Lý Nguyên ôn nhu nói: “Diêm tỷ, nàng đang nói gì vậy? Nàng đỡ ta về nhà, toàn tâm toàn ý chăm sóc ta, lại cho ta dùng thuốc tốt nhất, sao ta có thể trách nàng được chứ?”
Diêm nương tử nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cúi đầu nhìn bùn đất, sắc mặt có chút ngọt ngào.
Cả hai im lặng một lúc.
Diêm nương tử nhìn bốn phía, nói: “Tiếng hét của Mã đại gia, sợ là có mấy nhà chung quanh nghe được, bọn họ không đi ra là vì sợ hãi lão hổ mấy ngày hôm trước.
Nhưng bây giờ ngược lại là xấu.
Nếu bọn họ đi ra, vừa nhìn tình hình hiện trường là hiểu ngay, lập tức nói rõ ràng được.
Nhưng bây giờ không ra, chúng ta phải làm sao?”
Lý Nguyên cũng là nhíu nhíu mày, vừa rồi hắn sở dĩ không đánh ngất xỉu luôn, chính là muốn tiếng hét của lão sẽ kéo hàng xóm tới, nhưng lại không nghĩ tới bởi vì chuyện của lão hổ nên không ai dám đi ra.
Hắn suy nghĩ một chút nói: “Trước trói lại, ngày mai ta mang lão đi gặp quan, thuận tiện ta đi huyện mua cung.”
“Ừm…… Nghe lời chàng.” Diêm nương tử nói.
Lý Nguyên đột nhiên nói: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
Diêm nương tử nói: “Lúc trước chàng đi săn, nhờ Vương thúc đi quán rượu Hành Vu, bán ba con gà rừng, ba con thỏ rừng, bốn con hươu bào, tửu lâu cho chàng tổng cộng 200 đồng tiền lớn.
Với lại trong nhà không tiêu nhiều tiền, ngoại trừ mua chút đồ bình thường……”
Lý Nguyên ngắt lời cô nói: “Đừng kể xài vào chỗ nào, nói thẳng còn lại bao nhiêu.”
Diêm nương tử nói: “Còn lại 140 đồng.”
Lý Nguyên sửng sốt: “Còn thừa nhiều như vậy? Bình thường nàng không tiêu tiền à?”
Diêm nương tử nói: “Nguyên ca nhi, chàng ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng, ta làm sao có thể ăn chơi đây…”
Lý Nguyên nói: “Vậy trước tiên cho ta 100 đồng tiền lớn, ta muốn mua một cây cung mới, lại mua thêm chút ngô, đường muối hương nến xà phòng.”
…
Rất nhanh, Lý Nguyên trói chặt tên tặc tử này, nhốt ở trong phòng kho, lại dùng một cái chăn bông rách đắp cho lão để tránh chết cóng, rồi mới cùng Diêm Ngọc trở về giường.
Diêm nương tử như chim nhỏ nép vào thân thể cường tráng của Lý Nguyên, yên tĩnh hồi lâu, nàng mới nhịn không được mà hỏi: “Nguyên ca nhi, trên núi…”
Nhắc tới hai chữ “trên núi” này, Lý Nguyên tức thì hít thở gấp gáp.
Trong đêm tĩnh mịch này, dường như có một bàn tay mục nát đang lạnh lẽo bóp cổ hắn, khiến hắn không thể thở được.
Hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại, kéo chăn lên, thấp giọng hỏi: “Diêm tỷ, nàng có nghe qua một số chuyện lạ không?”
“Chuyện lạ?”
“Thí dụ như một ít quỷ quái chí dị.”
“Có một ít, nói cách khác trong núi có yêu tinh ăn thịt người, có ác quỷ làm cho người ta lạc đường, không ai thấy qua. Ta nghĩ là để dọa trẻ …… Nhưng có người từng mất tích trong núi, nhưng loại chuyện này cũng không tính là quái sự.”
Nói xong, Diêm nương tử hỏi: “Nguyên ca nhi, chàng…… chàng gặp à?”
Lý Nguyên ngưng trọng gật đầu.
Hắn không nói thêm, Diêm nương tử cũng không hỏi nhiều, hai người đều có thể cảm thấy sự lạnh lẽo trên người đối phương.
Cặp tiểu phu thê dựa sát vào nhau, lắng nghe hơi thở và nhịp tim của đối phương trong đêm tối, hấp thu nhiệt độ và dũng khí đối kháng sợ hãi từ trên người đối phương.
Sáng hôm sau, sáng sớm.
Trong phường Tiểu Mặc, một đám người tụm năm tụm ba.
“Đây không phải Mã đại gia sao? Sao lại chạy đến nhà Nguyên ca nhi? Xem ra, còn bị thương?”
“Nguyên ca nhi này thoạt nhìn đã khôi phục không ít a…… Ai, có tiền đúng là tốt, tiền nào của nấy, đại phu trong huyện này thật đúng là thuốc đến bệnh trừ a.”
“Tiền nào?”
“Ngươi không nghe sao? Hôm qua Diêm nương tử một tay cầm 60 đồng tiền lớn để xem bệnh bốc thuốc, hiểu chưa?”
“Sáu mươi?!”
Người nói chuyện lóe lên u quang trong mắt, lại nhìn Mã đại gia kia, trong lòng lập tức có tính toán, nhưng ngay sau đó trong lòng lại có chút không vui, vì sao nhà này có tiền như vậy?
Trong sân, Lý Nguyên vỗ vỗ Mã đại gia.
Mã đại gia mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó liền kêu lên “Ôi chao”.
Lý Nguyên chỉ vào lão, nói với người xung quanh: “Lão ta, tối hôm qua lục lọi trong sân của ta, vừa thổi mê dược, vừa mở then cửa, vừa cầm dao phay vào nhà, may mắn bị ta phát hiện.