Màn trình diễn này đã làm giảm đáng kể “uy vọng” của hắn.
Và nhiều lần sau đó, hắn trở về càng muộn hơn và chỉ săn được những con mồi càng nhỏ hơn.
Tới ngày thứ chín, hắn thậm chí tay không trở về, nói là không săn được gì cả.
Khi Hùng ca nghe tin này, không nhịn được mà cười to, còn Phượng Nhi thì bất ngờ lại cuộn chăn ngủ chung với y.
Sau khi nghe tin này, Phượng Nhi tình tứ nói: "Hùng ca, huynh thật giỏi, tên Lý Nguyên kia còn kém xa."
Hùng ca cười: "Hắn cũng được, không tệ."
Phượng Nhi nói: "Hùng ca, lúc nào huynh mới cưới thϊếp vậy?"
Hùng ca nói: "Sắp rồi, sắp rồi."
Ở một nơi khác, Tiền Nhị nghe xong cũng chỉ cười đắc ý.
Chớp mắt, lại qua năm ngày.
Ngày hôm đó, cả huyện Sơn Bảo dường như trở nên náo nhiệt.
Các nha dịch chạy khắp nơi, bắt đầu cưỡng chế bắt phu sung quân với lý do là chống lại cường địch.
"Hồng Liên tặc đánh tới rồi! Đến lúc bảo vệ quốc gia rồi!"
"Nói lời nhảm nhí làm gì? Không phải hỏi ngươi có muốn đi hay không, mà là ngươi phải đi!"
"Nhà ngươi có hai người nam? Vậy thì bốc thăm, chọn một người."
"Nhà ngươi chỉ có một người, vậy phải đi!"
"Đi đi đi! Nói nhiều cái gì? Ngươi không đi chẳng lẽ là ngươi đã cấu kết với Hồng Liên tặc? Đi nhanh!"
Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều là cảnh người người ai oán, cốt nhục phân ly, vợ chồng chia rẽ.
Phường Tiểu Mặc.
Hùng ca đang ôm Phượng Nhi trong giấc ngủ, cửa bị đập "cộc cộc cộc".
"Ai thế?" Hùng ca hô lớn.
Phượng Nhi cũng giọng khó nghe mà lên tiếng: "Không biết Hùng ca đang nghỉ ngơi à? Thật không có chút nhãn lực nào."
Tiếng nói vừa dứt..
Bành!!
Cửa bị đạp mở toang, nha dịch nhìn vào trong, dò hỏi: "Lô Nhị Cẩu, đúng không?"
Hùng ca: …
Sau khi nhìn thấy vẻ hung dữ của nha dịch, y cúi đầu, tránh ánh mắt của Phượng Nhi, ngoan ngoãn nói: "Phải"
Nha dịch nói: "Trưng binh! Mau mặc quần áo rồi đi cùng chúng ta."
Ở phía khác.
Cửa lớn của Tiền gia cũng bị đẩy ra.
Tiền Nhị đang ăn thịt uống rượu cùng một đám lưu manh, thấy nha dịch chạy vào.
Tiền Nhị ngẩn ngơ, nói: "Các ngươi…"
Nha dịch nói thẳng: "Ta nghĩ sao lại có nhiều nhà bỏ trống như vậy, hóa ra đều ở chỗ ngươi! Nhanh, trưng binh!"
Tiền Nhị moi ra lượng bạc từ trong ngực, lén lút nhét tay, nói nhỏ: "Ta là huynh đệ với Lưu bộ khoái."
Nha dịch kia hất bay thỏi bạc, nói: "Lưu bộ khoái hết làm quan ở đây rồi, đi đi đi!!"
Phía sau hắn, một quan sai mặc thường phục ôm đao dựa vào cánh cửa, lạnh lùng nhìn cảnh này.
Một số lưu manh còn đang cãi nhau, quan sai thường phục này lập tức tiến lên, chỉ vài giây đã đánh ngã nhóm lưu manh giống như diều hậu vồ gà con, chẳng còn ai dám phản kháng.
Trước cửa nhà Vương thẩm.
"Cha!"
"Cha!"
Hai đứa nhỏ gào khóc, nước mắt chảy lã thã tới mức bị đống băng trên gương mặt nhỏ, trông thật đáng thương.
Còn Vương thúc thì bị bắt lính, im lặng đi theo sau đội ngũ nha dịch.
Huyện muốn trưng binh năm ngàn, mà năm ngàn người này dĩ nhiên phải tìm từ những thôn phường nghèo khó, các nha dịch ép người không chút nương tay.
Vương thúc là người hiền lành ít nói, lúc này y đang cố kìm đau thương và giận dữ, không dám không quay đầu nhìn lại.
Còn Vương thẩm lại đuổi theo từ xa, cầm lấy đồng tiền lớn mà trong nhà tiết kiệm được đưa tới trước mặt nha dịch, cười nói: "Quan gia, nhà ta chỉ hy vọng vào nam nhân này, ngài có thể châm chước một chút được không?"
Nha dịch trực tiếp khoát tay nói: "Về, trở về đi, nhà nào chẳng vậy?"
Vương thẩm vẫn cố nặn ra nụ cười, trong mắt là lấy lòng và đáng thương: "Quan gia, chủ yếu là hai đứa trẻ còn nhỏ."
Nha dịch nói: "Không phải còn có ngươi sao?"
Một nha dịch bên cạnh nói: "Đừng nói nhiều, nhanh đi."
Vương thẩm muốn tiếp tục đuổi theo, nha dịch bên cạnh mất kiên nhẫn mà sờ vào chuôi đao ở eo, hung thần ác sát mà nhìn lại nàng.
Vương thẩm lập tức hoảng sợ.
Hai đứa nhỏ phía sau Vương thẩm cũng sợ tới ngừng khóc.
Lúc này, Vương thúc quay đầu nhìn về phía Vương thẩm, nói: "Quay về đi, chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ."
"Cha nó…"
Vương thẩm biết chuyện không thể đảo ngược, cũng bắt đầu khóc, nàng dụi dụi hai mắt nói: "Vậy chàng phải bảo trọng"
Sinh ly tử biệt.
Có lúc nào là bình thường?
Lần này đi lính, còn có thể gặp lại nhau không, ai biết được?
Nam nhân bị bắt phu đi gϊếŧ giặc, là giống như đã chết.
Sau khi Vương thúc đi, Vương thẩm ôm hai đứa trẻ gào khóc.
Một nha dịch thuận đường đi tới hộ sát vách nhà Vương thẩm, cầm danh sách hét lên: "Nhà Lý Nguyên, đúng không? Mau ra ngoài!"
Lúc này, Diêm Ngọc đã hóa trang bôi tro thêm vải vội vã đi ra, khuôn mặt hốc hác, mắt đỏ như trái đào, rõ ràng là vừa khóc.
Nha dịch không hứng thú với người xấu xí, nhìn nhiều còn ngại, cũng không chịu đựng được, không kiên nhẫn mà trực tiếp hỏi: "Lý Nguyên đâu?"
Môi của Diêm Ngọc giật giật, muốn nói chuyện, nhưng lại nghẹn ngào, lại cúi đầu và lau đi nước mắt đang không ngừng chảy xuống, trong miệng thì phát ra tiếng "hức hức".