Trường Sinh Từ Thợ Săn Bắt Đầu

Chương 22:

Hắn cẩn thận quan sát địa hình xung quanh và sự phân bố của các dã thú.

Tới lúc hoàng hôn, trên đường trở về, hắn trộm một tổ trứng chim rồi quay trở lại lối ra của ngọn núi thứ hai.

Lúc này, tâm trạng hắn khá là vui vẻ.

Dù sao, vấn đề ăn uống cơ bản đã được giải quyết.

Hôm nay sau khi đi dạo một vòng, hắn bỗng nhiên thấy mình đã đứng cùng một cấp độ với "lão hổ" - bá chủ ngọn núi thứ hai.

Vậy chẳng phải ngọn núi thứ hai đã trở thành bãi săn mà hắn có thể tùy tiện dạo chơi hay sao?

Lý Nguyên tay không về nhà, trên đường có không ít người nhìn thấy.

Hầu hết những người này đều lộ biểu cảm "vốn nên như vậy".

Có người nói: "Nguyên tử, hôm nay không may à?"

Còn có người nói: "Nguyên tử, sao không đi theo Hùng ca lăn lộn?"

Lại có người nói: "Đi săn không dễ đâu, Tiền gia đang mua chuẩn săn chứng, hay là ngươi cũng đem đi bán đi.”

Lý Nguyên không để ý những người nhàm chán này, hắn "nhăn mặt đau khổ" về nhà.

Diêm Ngọc đang ngồi xổm trước nồi cơm trên bếp.

Cả ngày chỉ hy vọng vào bữa tối này.

Diêm Ngọc thấy Lý Nguyên về tay không, cũng không nói gì về "Hùng ca" hay "lợn rừng" nữa, sợ làm phiền nam nhân nhà mình, rồi lại đi luyện công, chỉ thản nhiên nói: "Về rồi à? Đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."

Nhưng Lý Nguyên không đi rửa tay, mà lại đến bên cạnh cô.

"Làm gì vậy, trời còn chưa tối đâu."

Lý Nguyên rút từ trong ngực ra bốn quả trứng chim.

Diêm nương tử nhìn, ngạc nhiên nghiêng đầu: “Làm sao lấy được? Không phải là ngoại vi Tiểu Mặc sơn không có chim sao?"

"May mắn, may mắn thôi." Lý Nguyên chụm hai tay, đưa bốn quả trứng chim cỡ trứng gà cho Diêm nương tử, sau đó chạy đi luyện công.

Ban đầu Diêm nương tử còn vui mừng, nhưng nhìn thấy nam nhân nhà mình đi luyện công, mặt lại trở nên đau khổ.

"Nguyên ca nhi, là giả, công pháp là giả."

Nhưng Lý Nguyên không để ý tới cô, chỉ tập trung vào tu luyện.

Càng luyện, hắn càng cảm thấy có khả năng, có lẽ là do thể chất, hắn có thể cảm nhận được một luồng nhiệt lực chảy qua trong cơ bắp, tựa như một dòng suối nóng đang chảy.

Sau bữa tối.

Hắn tiếp tục luyện.

Diêm nương tử đun nước và kêu hắn đi tắm, nhưng hắn vẫn đang luyện.

Diêm nương tử thúc giục: "Nguyên ca nhi, mau tắm đi, chàng tắm xong thì ta mới tắm được."

Vì việc gánh nước rất bất tiện, nên chỉ cần người không quá dơ thì đều dùng chung nước.

Thực ra nếu xét về sạch sẽ, chắc chắn là Diêm nương tử sạch sẽ hơn, nhưng cô thương nam nhân của mình, nên muốn để hắn tắm trước.

Lý Nguyên biết suy nghĩ của cô, nói: "Vậy cùng tắm đi."

Diêm nương tử đỏ mặt, lắc đầu nói: "Không biết xấu hổ à? Mau đi tắm, nước sắp lạnh rồi."

Lý Nguyên nói: "Nàng tắm xong rồi ta tắm."

Thấy Diêm nương tử còn muốn từ chối, hắn trực tiếp đến kéo dây lưng của cô, chuẩn bị cởϊ áσ và qυầи ɭóŧ của cô.

Diêm nương tử dở khóc dở cười nói: "Được rồi, được rồi, Nguyên ca nhi, để ta tự làm."

Chỉ chốc lát sau, Diêm nương tử dựa vào thùng gỗ, kê cằm trên mép, nhìn nam nhân đang luyện công.

Cô thầm thì: "Nguyên ca nhi, sao chàng lại làm ta đau lòng thế?"

Một lúc sau, cô lại nói: "Đừng luyện nữa, công là giả."

Sau một lúc nữa, cô nói tiếp: "Ta gần xong rồi, Nguyên ca nhi, đến lượt chàng đấy."

Lý Nguyên không quan tâm đến cô, chỉ tập trung tu luyện.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ xông lên đầu, nhìn vào bảng thông tin, hắn thấy một thông báo mới hiển thị:

【 Công pháp: Hồi Liễu Công (1/100)】

Là vui mừng, vui mừng tới điên.

Lý Nguyên thật sự rất mừng.

Hắn thực sự đã chơi chùa được một môn công pháp?

Vậy mà thực sự luyện thành?

Trong lòng hắn liên tục hét lên "ngọa tào", trên mặt hiện rõ nét mừng rỡ.

Dù sao cũng đang ở trong nhà mình, không có ai nhìn thấy.

Tiểu nương tử đang cuộn tròn trong bồn tắm nhìn gương mặt nam nhân nhà mình không kìm nén được sự vui sướиɠ, đột nhiên thấy sợ hãi, hét lên: "Lý Nguyên, chàng… chàng không sao chứ?"

Diêm Ngọc gần như khóc rồi.

Chết rồi, lần này thật sự luyện tới nhập ma rồi ư?

"Thành công rồi, thành công rồi! Diêm tỷ, ta đã thành công." Lý Nguyên vui mừng chạy tới, ghé vào mép bồn tắm. Dưới ánh nến trong phòng, hắn đối diện với nương tử đang ở mép bên kia của thùng tắm ước át, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Diêm Ngọc nhìn nam nhân nhà mình đang trong dáng vẻ điên cuồng, nước mắt không kìm được mà chảy dài, nhưng nghĩ đến nếu bây giờ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn thì rất sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn, cô chỉ có thể vừa cười vừa khóc nói: "Chàng đã thành công, nếu đã thành công rồi vậy thì hôm nay đừng tu luyện nữa nhé?"

"Tại sao nàng lại khóc?"

"Vui mừng." Diêm Ngọc che giấu lương tâm: “Nam nhân nhà mình không còn vô dụng, có bản lĩnh, sao mà không vui đến khóc được. Hu hu…"