Trường Sinh Từ Thợ Săn Bắt Đầu

Chương 17:

Con gà rừng này vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, móng vuốt đè lên cành cây khô, phát ra âm thanh "ken két", mà trên đầu nó thì bay bay chữ số "0~1".

Con gà rừng liếc trái, liếc phải.

Bụi cây thấp vừa đủ che chắn cơ thể của nó.

Nhưng đối với Lý Nguyên, chữ số "0~1" trên đầu con gà rừng quá nổi bật.

Hắn nhanh chóng lấy ra một viên đá tròn.

Gà rừng đi chốc lát, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm và vội quay đầu nhìn, nhưng chỉ thấy một tia sáng "xẹt" đến.

Pặc!

Viên đá đập vào ngay đầu con gà rừng, xương đầu lập tức nứt ra, nó chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất.

Lý Nguyên nhanh chóng đi lại và nắm lấy con gà rừng nhét vào bao bố đã chuẩn bị trước, sau đó nhanh chóng quay trở lại.

Sau khi cõng bao tải trở về phường Tiểu Mặc, Lý Nguyên nhanh chóng đi về nhà. Vì gà rừng chưa chảy máu nên không có mùi máu, nhưng vẫn không thể qua được những người tinh mắt.

Trên đường, có một số người đã nhìn thấy Lý Nguyên.

"Nguyên tử, săn được cái gì thế?"

"Nguyên tử, hôm nay may mắn thật nha. Không biết là nhặt từ cái bẫy của nhà nào đó?"

"Gì vậy? Gà rừng? Thỏ rừng?"

Lý Nguyên chỉ cười: "Một con gà rừng nhỏ, tình cờ gặp trên núi, may mắn, may mắn thôi."

Khi trở về nhà, Diêm Ngọc vẫn chưa trở về.

Lý Nguyên đợi một lúc, nghe thấy tiếng ồn từ hàng rào, hắn mới ngó ra ngoài nhìn và nhìn thấy một tiểu nương tử đang cõng giỏ trúc lớn và đẩy cửa đi vào. Cô mặc áo rách rách bẩn bẩn, ngực phẳng bụng mỡ, trên mặt còn dính tro bụi.

Dáng vẻ này khiến Lý Nguyên thấy thật buồn cười.

Tuy nhiên, trong thế đạo này, chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp chút xíu thì cũng có thể gặp rắc rối.

Dù hiện tại không gặp phải, nhưng nếu bị người khác chú ý và quan tâm thì sau này sửa đổi cũng không tránh nổi tai họa.

Trong thời loạn, người bao lớn ăn bao thịt.

Dù vậy, vẫn có người để ý đến.

Phương pháp an toàn nhất là có mười phần thịt thì chỉ ăn ba phần.

Diêm nương tử mở cửa, vừa thấy Lý Nguyên cô liền nhỏ nhẹ nhàng than thở: "Ai, Nguyên ca nhi, giá lương thực lại tăng nữa rồi. Đã trả giá lắm rồi, nhưng 2 đồng tiền lớn chỉ cho ba cân gạo và hai cân đậu."

Cô nói, hai mắt quét qua bàn tay trống rỗng của Lý Nguyên, ánh mắt toát ra một chút oán trách nhỏ nhẹ.

"Hôm nay lại không săn được gì à?"

Nam nhân vô dụng, dù Diêm Ngọc thấu hiểu được nhưng cô vẫn cảm thấy chút tức giận trong lòng.

Lý Nguyên cười: "Vào trong nhà xem đi."

"Hả?" Diêm Ngọc sửng sốt một chút, cơ thể cũng trở nên cứng đờ, sau đó nhanh chóng cõng giỏ trúc bước nhanh vào trong nhà, mắt đảo một vòng, thấy trong góc trường có một con gà rừng nằm trên bao tải.

Con gà rừng kia lông bảy màu và nhìn cũng khá mập.

"Nguyên ca nhi…”

Diêm Ngọc đặt giỏ tre xuống, đôi mắt sáng lên, trông như lóe lóe ra tia sáng.

Trên mặt cô tràn đầy hạnh phúc, nhưng lại không biết nói gì vì quá kích động.

Lý Nguyên nói: "Nhanh nấu cơm đi, lão gia đây sắp đói chết rồi đây."

Diêm Ngọc cười: "Được được, ngài ngồi nghỉ tí, hôm nay đã vất vả rồi."

Mùa đông, trời tối sớm.

Ở phường Tiểu Mặc không như huyện thành, trên đường không có đèn l*иg, tối đen như mực. Nhìn ra ngoài chỉ cảm thấy cả thế giới đã bị bao phủ bởi lạnh lẽo, tối tăm và cô đơn.

Chỉ có ánh sáng trong căn nhà nhỏ mới khiến người ta cảm thấy ấm áp một chút.

Diêm Ngọc trước tiên nhổ lông gà để bán kiếm ít tiền, sau đó ninh ra nửa chén dầu gà, rồi chia một nửa con gà ra mâm, đẩy tới trước mặt Lý Nguyên và nói: "Nguyên ca nhi, mang cho nhà Vương thẩm đi."

"Được." Lý Nguyên cầm mâm đi ra ngoài.

Nhà Vương thẩm và nhà hắn là hàng xóm, thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, lần này Diêm Ngọc đi mua lương thực còn đi cùng với họ.

Hôm nay hắn săn được con gà rừng về, chắc chắn Vương thẩm cũng biết. Nếu không chia sẻ gì cả, người khác dù không nói gì, nhưng vẫn sẽ xa lánh và có lời ra lời vào.

Hàng xóm, nên quan hệ tốt chứ không nên trở mặt.

Hành động của Diêm Ngọc là có tình người, không phải là nữ nhân trong gia đình nhỏ.

Rất nhanh, Lý Nguyên gõ cánh cửa cách không xa và hô to: "Vương thúc, Vương thẩm~"

Cửa lập tức mở.

Một nam nhân chất phác mở cửa, cười nói: "Nguyên ca nhi, muộn vậy rồi mà có chuyện gì thế?"

"Không có gì, hôm nay săn được một con gà rừng, bà nương nhà ta bảo chia một phần qua cho nhà thúc." Lý Nguyên cười trả lời.

Đại hán sửng sốt, ánh mắt nhìn thấy nửa con gà trong tay Lý Nguyên.

"Thời buổi này, thịt không rẻ đâu Nguyên ca nhi à, nhà ngươi tự giữ lại ăn đi." Vương thúc là một người thật thà.

Nhưng bên cạnh, Vương thẩm đã ho vài cái.

Lý Nguyên quét mắt xung quanh căn nhà, thấy hai đứa trẻ ngồi hai bên bàn gỗ, một cái nam và một cái nữ, cả hai đều đang nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay hắn.