Hai nhà ở gần nhau, cũng thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, cộng thêm cửa hàng lương thực cũng gần, Lý Nguyên liền không để ý.
Hiện tại vẫn còn quan phủ, ít nhất là trị an cơ bản vẫn phải có.
Ban ngày ban mặt đi cửa hàng mua lương, đi cũng đi quan đạo, trừ khi có sơn tặc cướp biển vào huyện, nếu không thì cũng không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay, hắn quyết định đi lên núi xem thử.
Từ khi Tiền Tam chết, đã trôi qua năm ngày.
Bụi bặm nên lắng xuống thì cũng đã lắng.
Ở bên ngoài, Phan hòa thượng bị giam trong đại lao của huyện nha, sau mấy ngày nữa sẽ bị vấn trảm.
Ở trong phường Tiểu Mặc, Tiền gia có năm huynh đệ, nhưng không phải ai cũng làm thợ săn. Thậm chí Tiền Đại, Tiền Tứ và Tiền Ngũ thường xuyên chạy việc bên ngoài. Khi hung thủ đã bị bắt, họ cũng không quan tâm.
Ở trong thôn này chỉ còn lại Tiền Nhị.
Tiền Nhị là đầu lĩnh của một đám lưu manh, thủ hạ có bốn năm cái tùy tùng.
Hắn biết kế hoạch "chỉnh hợp đám thợ săn, sau đó toàn được nhậu nhẹt ăn ngon" của Tiền Tam.
Tiền Tam chết, hắn định tiếp tục kế hoạch đó.
Nhưng không ngờ, ngày Phan hòa thượng rời thôn đã trực tiếp hô ra dự định của Tiền gia.
Phan hòa thượng làm sao biết được? Quỷ mới biết.
Có lẽ lúc đó vợ của Tiền Tam hoảng sợ nên đã nói hết mọi chuyện ra ngoài.
Bởi vậy, mấy thợ săn trong thôn không làm nữa, bọn họ trực tiếp liên minh với nhau.
Nếu Tiền Nhị dám đến, bọn họ dám đánh, không hề sợ hãi.
Trong lúc nhất thời, Tiền Nhị cũng không có cách gì, bảo hắn đi săn, hắn cũng không săn.
Còn nhóc tiểu Phi cầm "chuẩn săn chứng của Thái Hoa thúc", chỉ là thằng lưu manh lông còn chưa mọc, bảo đi dạo người thì được, chứ dọa dã thú… vẫn là thôi đi.
Vì thế, hoàn cảnh đi săn đã có.
Lý Nguyên quyết định đi lên núi xem thử.
Trong miệng đã sớm nhạt nhẽo vô vị, cần lắm chút vị mặn vị thịt.
Lý Nguyên quen đường đi vào vùng ngoại vi Tiểu Mặc sơn, chữ số "5~6" bay quanh người khiến hắn tự tin hơn.
Mặc dù bây giờ chưa có được công pháp, nhưng hắn cũng không quá vội vàng, ưu tiên của hắn là sống sót và tránh xa nguy hiểm.
Công pháp có thể cầu thì cầu, không được thì chờ, liều lĩnh mà đi khắp nơi tìm công pháp như một con ruồi không đầu, sẽ thật sự có công pháp rơi từ trên trời xuống sao?
Không có công pháp, vậy thì tạm thời nâng cấp "Xạ Tiễn" và “Truy Tung" lên tối đa trước.
Săn được thú cũng có thể lấp đầy cái bụng, nếu có dư tiền thì nghĩ cách chuyển đến khu nhà mới an toàn hơn.
Không lâu sau, hắn đi tới con suối ở ngoại vi, phải có một cái nhìn trước đã.
Không thấy con mồi, nhưng có ba hán tử ngồi cùng một chỗ, dường như đang trò chuyện gì đó, ở cọc gỗ bên cạnh còn trói ba con chó.
Nhóm ba hán tử này là "liên minh thợ săn" ở trong phường Tiểu Mặc, là ba người mà Tiền Tam dự định “thu lưu” nhưng chưa kịp.
Trong nhóm đó có một người tinh mắt thấy trong rừng có người, gã nhìn kỹ lại và nhận ra được là ai, liền hô lớn: "Là Nguyên tử phải không?"
Lý Nguyên đi tới.
Người đó nhìn rõ dáng vẻ, thân thiện cười nói: "Nguyên tử, vết thương đã lành sao lại không nói một tiếng với huynh đệ?"
Lý Nguyên cũng cười nói: "Hùng ca, người vừa mới dưỡng khỏe, lên núi đi dạo một chút."
Đồng thời ánh mắt hắn cũng lướt qua ba người này.
Người nói chuyện dáng không cao nhưng thân hình rắn chắc, đang mặc một chiếc áo da màu đen.
Cái áo da này được làm từ da của gấu đen.
Tất nhiên, con gấu đen này là do gã săn được.
Thành tích này khiến Tiền Tam cũng không dám trêu chọc gã, mà trong phường có mấy người gọi gã là "Hùng ca", cứ gọi gọi như vậy dần đà tên thật cũng không quan trọng nữa.
Chữ số bên cạnh Hùng ca là "3~4", con chó phía sau gã là "1~2". Nếu đến khi Hùng ca dắt theo con chó, thì sẽ là "4~6", có được bản lãnh này hèn gì Tiền Tâm sợ gã.
Hai người bên cạnh Hùng ca, một là Trương Nỗ Lực, một chàng trai cao lớn với khuôn mặt trẻ con, là một tay săn thú mới, cha y giải nghệ, và y mới đi săn chưa bao lâu; người còn lại là Trương Sơ Lục, trên mặt bị rỗ, thường được gọi là "Trương Ma Tử".
Chó của hai người họ đều có chữ số là "1~2", mà thực lực của bản thân họ cũng là "1~2". Có vẻ như bọn họ và Lý Nguyên trước đây đều ở cùng một cấp độ, chỉ có thể lăn lăn ở khu vực ngoại vi Tiểu Mặc sơn.
Nhưng hai người họ tốt hơn Lý Nguyên, chó của Lý Nguyên chết, còn của bọn họ thì sống.
Hùng ca vỗ nhẹ vai Lý Nguyên và khen: "Vạm vỡ! Có vẻ như Diêm nương tử thường giấu không ít thịt nhỉ. Đây là chờ lúc ngươi bị thương rồi mới lấy ra bồi bổ cho ngươi a."
Hết câu, gã lại cười nói: "Bà nương nhà ta cũng vậy, ta không bị thương thì nàng cũng không lấy ra, ha ha."