Cô nhón chân nhìn tới xa xa, do dự liệu có nên đi ra xem hay không, nhưng ngay sau đó cô lại từ bỏ ý định đó.
Nam nhân trong nhà đã bảo cô tránh xa chốn đông người, cô phải nghe lời.
Cho nên cô đứng tại chỗ chờ, hy vọng và mong đợi.
Sau khi thấy có người từ hướng nhà Tiền Tam trở về, cô và Vương thẩm chạy đến hỏi.
Vừa hỏi mấy câu, tin tức vô cùng xác thực.
Diêm Ngọc rất mừng, có cảm giác như đang đón Tết.
Cô cố kiềm chế niềm vui, nhưng trong lòng đã bắt đầu hát: "Hôm nay là một ngày tốt lành”.
Đột nhiên, nam nhân được hỏi nói một câu: "Diêm nương tử, hôm qua hình như Tiền Tam có đến nhà ngươi để tìm Nguyên ca nhi phải không?"
Diêm Ngọc sửng sốt, rồi thở dài, buồn rầu nói: "Tiền ca muốn Nguyên ca nhi đi theo hắn, Tiền ca là người có nhiều bản lĩnh a, ta nói với Nguyên ca nhi là phải đi theo học hỏi Tiền ca.
Nguyên ca nhi thì sao, hắn cũng lo lắng.
Mới thời gian trước, còn không phải là bị lợn rừng đuổi hay sao, vết thương kia dính tới xương cốt, hắn ước gì thương thế sớm lành còn đi săn với Tiền ca.
Tại sao lại như vậy? Ôi, Nguyên ca nhi nhà ta là người không có phúc a."
Đến giữa trưa, Lý Nguyên bình chân như vại mà ngáp một cái, rời giường xỏ giày, lại nghe thấy Diêm Ngọc ở dưới nhà đang vui vẻ ngâm nga.
"Diêm tỷ, có chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Nghe thấy nam nhân hỏi, Diêm Ngọc thả xuống củi đốt, đưa gương mặt nhỏ đỏ rực do lò sưởi sấy khô tiến lại cạnh giường và nói: "Ôi, Nguyên ca nhi, chàng thấy hay không nè, đêm qua Tiền Tam chết!
Ta nói Phan hòa thượng thật đúng một cái lòng hiệp nghĩa, ban ngày thì bênh vực kẻ yếu giúp nhà Thái Hoa tẩu, ban đêm lại cầm côn sắt tới đánh Tiền Tam rớt xuống hầm phân. Thật đúng là hiệp khách."
Lý Nguyên sửng sốt một chút.
Còn có chuyện thế này?
Hắn gϊếŧ người, nhưng lại để Phan hòa thượng cõng nồi.
Nhưng việc này cũng hợp lý đến lạ, dĩ nhiên hắn không thể đi giải thích được.
"Diêm Ngọc, đừng vui quá như vậy, nếu bị ai nhìn thấy sẽ không tốt đâu."
"Biết biết, ta có ngốc đâu."
Diêm Ngọc nói thêm dăm ba câu, sau đó lại chạy lại bếp lò nhóm lửa.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng thoang thoảng mùi cơm chín.
Diêm Ngọc ngừng thêm củi vào bếp, đứng dậy xới cơm.
Hỗn hợp khang cốc, ngô, đậu ở trong nồi sắt đã trở thành món ăn nóng hổi.
Lý Nguyên trước khi xuyên không chưa từng ăn món này, và cũng chẳng bao giờ nghĩ sẽ ăn, nhưng bây giờ hắn không thể không ăn.
Trong miệng không cảm nhận được hương vị nào, nhưng Diêm tiểu nương tử thì chưa từng được ăn thịt cá, nên thấy cũng chẳng sao.
Sau khi đưa hai bát cơm lên bàn, cô lại bưng tới một cái chén nữa, trong chén là một ít cà rốt khô.
"Nguyên ca nhi, đổi từ nhà Vương thẩm đây, có vị mặn ăn được với cơm."
Diêm tiểu nương tử nói xong, cô gắp một miếng cà rốt khô trông ngon nhất cho nam nhân nhà mình.
Lý Nguyên thì hít một hơi, bắt đầu lấp đầy cái bụng.
Cơm này vừa khô vừa thô, không có chút dầu mỡ.
Hắn ăn nhanh xong, đặt xuống bát đũa, rồi nằm xuống giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Diêm tiểu nương tử ăn chậm rãi, đột nhiên nhìn Lý Nguyên một cái và hỏi: "Nguyên ca nhi, có phải chàng đã cường tráng hơn không?"
Lý Nguyên trả lời: "Ở nhà không làm gì, nên tăng cân thôi."
Diêm tiểu nương tử nói: "Không, không phải vậy, chàng thật sự tráng… cái eo của chàng còn rất mạnh nữa nha."
Nói xong, cô đột nhiên đỏ mặt.
Lý Nguyên bất ngờ hỏi: "Mặt sao hồng thế?"
"Có hỏi Vương thẩm, tỷ ấy kể nam nhân nhà tỷ ấy rất giỏi chuyện giường chiếu, nhưng so sánh với Nguyên ca nhi ta thấy còn thua xa." Diêm tiểu nương tử càng đỏ mặt hơn, nói: “Không nói nữa."
Đang ăn, thì tiếng ồn ào vang lên từ ngoài cửa. Diêm tiểu nương tử cầm bát đũa đến gần cửa, tựa lưng vào khung cửa, đôi giày thêu vượt qua bậc thềm, ngoái đầu nhìn ra bên ngoài.
"A, Nguyên ca nhi, đến xem đi."
"Có chuyện gì vậy?"
"Đến xem đi mà." Diêm tiểu nương tử vẫy tay: “Nha môn đang dắt Phan hòa thượng ra ngoài phường này."
Lý Nguyên đứng dậy, đi ra ngoài nhìn.
Ở bên ngoài, trên con đường nhỏ bằng đất giữa phường, một gã đầu trọc bầm dập mặt mũi, hai tay đeo gông cùm đang bị một nha dịch dắt đi phía trước, phía sau còn có một người mặc thường phục đeo đao, dường như đi cùng với nha dịch.
Hai bên là từng nhóm người tụm năm tụm ba đang vừa nhìn vừa bàn luận nhỏ nhẹ, nhưng âm thanh rất nhỏ, như thể lo sợ bị người khác nghe thấy.
Diêm tiểu nương tử nhón chân lên nhìn xem, lẩm bẩm: "Phan hòa thượng này gϊếŧ người sao lại không chạy trốn? Mà lại chờ nha dịch tới bắt?"
Nhìn một lúc, cô lại nói: "Tam gia này chắc có quan hệ tốt với quan phủ, nha dịch đến nhanh như vậy mà. Nguyên ca nhi, liệu Tiền gia có gây rắc rối cho chúng ta nữa không?"
Khi nói đến điều này, Diêm tiểu nương tử lại trở nên lo lắng.