Lý Nguyên xoa xoa tay nói: "Tiền ca, thế này đi, cho ta thêm vài ngày nữa, ta khỏe lại liền đi săn cùng ca, được không?"
"Ba ngày, cho ngươi tối đa là ba ngày." Tiền Tam nói không kiên nhẫn.
"Năm ngày được không? Ta đã bị thương ở tủy xương."
"Không được! Ba ngày sau, ta lại tới tìm ngươi!" Tiền Tam hừ lạnh, trực tiếp quay lưng đi thẳng, mà tại lúc đi qua một cây cổ thụ đầy vết nứt, một người trẻ tuổi chui ra và đi theo sau Tiền Tam.
Người trẻ tuổi kia cầm cung trong tay, cắm dao trên lưng, và chữ số "1~2" tung bay trên đầu.
Lý Nguyên hơi bất ngờ, người trẻ tuổi kia hình như là một tên lưa manh trong thôn, ngày thường hay đi cùng Tiền Tam, chỉ là gã không có cung tên.
Đúng rồi.
Thái Hoa thúc mới qua đời, Tiền Tam tiện tay lấy cung tên và chuẩn săn lệnh của lão, có vẻ như không phải là không có khả năng.
Ngay sau khi Lý Nguyên vừa bước vào trong nhà, Diêm Ngọc đã nhanh chóng lấy một cái ghế dài và chặn cửa lại.
Cô ngồi trên ghế dài và tựa lưng vào cửa, gương mặt nhỏ bé tràn đầy căng thẳng và lo lắng.
"Nguyên ca nhi, sao Tiền Tam lại nhắm vào chàng?"
"Có lẽ là vừa ý với chuẩn săn chứng của ta."
"Chuẩn săn chứng không phải do quan phủ cấp sao? Sao họ lại dám cướp?"
"Vì không có ghi tên, thông thường có nha dịch trông coi, thì họ sẽ ngay thẳng hơn. Nhưng với cái thế đạo bây giờ, nha dịch đâu có quan tâm tới chuyện như thế này?"
"Vậy phải làm sao, làm sao bây giờ?" Diêm Ngọc nắm tay và lẩm bẩm nói: “Hay là tìm Vương thúc sát vách, rồi tìm thêm vài nam nhân nữa tụ tập lại một chỗ. Như vậy, Tiền Tam kia cũng không dám làm gì."
"Ngoài Vương thúc ra, còn ai nữa?"
"Phan hòa thượng nha." Diêm Ngọc bất chợt nói.
Lý Nguyên hơi suy nghĩ rồi lắc đầu.
Kéo theo một nhóm, tự mình làm còn kéo theo cả người nhà làm, cũng không tốt.
Hơn nữa, Vương thúc ngoại trừ thân thể có hơi cường tráng ra, y cũng chỉ là một cái hán tử trung thực và dễ bảo, còn Phan hòa thượng thì không có mối quan hệ gì với hắn. Nhóm ba người bọn hắn tập hợp lại thì vẫn chỉ là đám ô hợp, còn không bằng tự hắn đi làm.
Diêm Ngọc còn muốn nói tiếp, nhưng Lý Nguyên ngồi bên cạnh, tay phải luồn qua lưng cô, nhẹ nhàng nắm lấy vai mềm của cô, và nói nhỏ: “Diêm tỷ, chuyện bên ngoài tỷ đừng lo, để ta lo."
"Chàng lo như thế nào nha?”
"Cùng gã đi săn à."
"Chàng sẽ không như Thái Hoa thúc phải không? Đi rồi không quay lại."
"Sẽ không, sẽ không. Ở nhà có mỹ nhân xinh đẹp như Diêm tỷ, ta sao có thể không quay lại?"
Diêm Ngọc đỏ mặt một chút, nhẹ nhàng nói: “Ghét, lại dỗ người ta", sau đó cô lại rúc vào trong lòng ngực hắn, gương mặt tràn đầy lo lắng.
Lý Nguyên nhíu mày nhìn căn nhà tối tăm, trong ánh mắt toát lên vẻ bình tĩnh.
Kiếp trước, hắn là người mổ lợn, ban đầu còn hơi e sợ, nhưng khi gϊếŧ nhiều rồi, hắn không cảm nhận được gì nữa, ánh mắt của hắn đã trở nên bình tĩnh.
Tiền Tam nhất định phải chết.
Nếu không gϊếŧ gã, ta với gã nhất định sẽ nổi lên xung đột trực diện. Toàn bộ sức mạnh của ta đều nằm ở trên cung, đến lúc đó một đám nhào tới, một tiễn của ta chỉ bắn được một người, chắc chắn không tốt.
Hơn nữa, nếu ta gϊếŧ người công khai, đó chính là gϊếŧ người, quan phủ nhất định sẽ bắt ta. Nếu ta không bắn, họ sẽ đánh ta, ta sẽ không có cách nào.
Nếu ta gặp rắc rối, Diêm tỷ cũng sẽ không có kết cục tốt.
Vậy, gϊếŧ gã ở đâu?
Nhân lúc gã đi săn?
Đây là phương án tốt nhất.
Nhưng ta lại không biết Tiền Tam mấy hôm nay có đi săn hay không, và ta cũng không biết gã đi săn ở đâu.
Phương án này quá khó kiểm soát, có quá nhiều biến số.
Tuy nhiên, có một nơi Tiền Tam chắc chắn sẽ đến, đó chính là nhà gã.
Sau đó, nên gϊếŧ lúc nào?
Hôm nay? Không được, ta với gã vừa có mâu thuẫn, Tiền Tam liền chết, ta có thể bị nghi ngờ.
Vậy thì chờ thêm một hai ngày.
Cũng không được, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Quên đi, ta đi theo dõi, có cơ hội liền gϊếŧ.
Lý Nguyên càng ngày càng trở nên bình tĩnh hơn, mổ lợn lúc trước, hắn cũng như vậy.
Vào đêm đó, trăng sáng treo cao, chiếu rọi mặt đất sáng tỏ.
Bên ngoài gió không lớn, nhưng đất dính sương, trời đông lạnh giá.
Khe hở trên cửa đã được Diêm Ngọc che lại lúc trưa, lúc này trong nhà vọng lên tiếng kêu ken két.
Sau một lúc lâu.
Diêm Ngọc mềm nhũn nằm ngủ say trong ngực nam nhân của mình.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, trong chăn ấm áp dễ chịu, ở giữa mùa đông lạnh giá này, chăn ấm tựa như nhạc viên ngăn cách bóng tối và rét lạnh.
Ở trong cái loạn thế này, nó như là ánh sáng, là hơi ấm, là vui vẻ và an tâm.
Lý Nguyên kéo cánh tay ra và nhẹ nhàng nhắc nhở: "Diêm tỷ, ta đi vệ sinh, tỷ ngủ tiếp đi."