Trường Sinh Bất Lão: Vô hạn tuổi thọ, duy trì vẻ ngoài hiện tại, vĩnh viễn không chết già.
Cho đến lúc này, sau khi liên tục xác nhận không phải là ảo giác, cảm giác vui sướиɠ chân thực mới xông thẳng lên tâm trí của Lý Nguyên.
Trường Sinh Bất Lão, thực sự có thể sống mãi không già!
Chuyện này chỉ có nằm mơ giữa ban ngày mới có thể mơ thấy.
Tuy nhiên, Lý Nguyên lại thoáng bình tĩnh lại.
"Trường Sinh Bất Lão" này chỉ là "không chết già", chứ không phải là "sẽ không chết".
Nói cách khác, nếu gặp nguy hiểm mà hắn không có sức mạnh để chống lại, thì thần thông "Trường Sinh Bất Lão" này sẽ không có ích gì.
Để tận dụng tối đa thần thông "Trường Sinh Bất Lão" này, hắn phải xu cát tị hung và tích luỹ sức mạnh.
Lý Nguyên yên lặng đi đường.
"Nếu vậy, sau này ta không thể sống huênh hoang khoác lác, phải tận dụng thời gian để tích luỹ sức mạnh và át chủ bài, dù sao thứ ta có chính là thời gian. Những chuyện có thể vượt qua bằng thời gian, thì sẽ không phải là chuyện đáng lo nữa."
"Nhưng trước tiên, ta phải nhét đầy cái bụng và vượt qua khó khăn hiện tại đã."
Hắn đột nhiên dừng bước, đi vào trong cánh rừng già bên cạnh, đi sâu vào vài bước, đến chỗ không người, hắn thầm nói trong lòng: "Thêm điểm."
Trên bảng thông tin, sau hai kỹ năng, xuất hiện một dấu "+" nhỏ nhắn.
Lý Nguyên thử cộng 1 điểm vào "Xạ Tiễn sơ cấp" trước.
Không có cảm giác gì đặc biệt.
Lý Nguyên tiếp tục thêm 3 điểm vào "Xạ Tiễn sơ cấp".
Khi thông tin trong thanh kỹ năng trở thành "Xạ Tiễn trung cấp (0/20)", một cảm giác nhạy bén đối với thuật bắn cung hiện lên.
Tựa như hắn nắm lấy cung tên trong tay, hết sức chăm chú, tập luyện ngày đêm không ngừng, tiếp diễn cho tới mấy chục ngày.
Những ngày đó, hắn đổ mồ hôi, không hề có tạp niệm, cho nên mới thu được một tiến bộ nhỏ như thế.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, những tiêu hao sinh ra từ tập luyện cũng đã bị chìm theo dòng chảy quá khứ, chưa từng ảnh hưởng đến hắn ở hiện tại.
Lý Nguyên nhẹ nhàng thở phào.
"May mắn, việc thêm điểm sẽ không có tiêu hao gì hay là thiếu hụt khí huyết gì.
Vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa."
Hắn ngẫu nhiên thêm 1 điểm cuối cùng vào “Truy Tung sơ cấp".
Ngay lập tức, bảng thông tin của hắn đã thay đổi:
【 Tên: Lý Nguyên 】
【 Điểm hiện có: 0 điểm 】
【 Cảnh giới: Không nhập phẩm 】
【 Công pháp: Không 】
【 Kỹ năng: Xạ Tiễn trung cấp (0/20); Truy Tung sơ cấp (5/10)】
【 Thần thông: Trường Sinh Bất Lão 】
【 Thanh trang bị: Chưa mở khóa】
Hắn lại liếc nhìn vào chữ số của bản thân, sức mạnh tổng hợp của hắn đã từ "1~2" biến thành "2~3".
Dù sự thay đổi không lớn lắm, nhưng sau khi đi dạo trên đường trong thôn, Lý Nguyên cũng không thấy ai có "2~3", điều này khiến hắn cảm thấy trong lòng an tâm hơn.
Có thực lực tổng hợp để tham khảo, hắn có thể cẩu tốt hơn.
Nhưng nếu gặp người yếu hơn hắn và còn không có nhãn lực, vậy hắn cũng có thể không cần cẩu.
Lần đầu là bỡ ngỡ, lần hai là quen thuộc.
Lý Nguyên lại đến khu vực ngoại vi của Tiểu Mặc sơn, đi một đoạn dọc theo đường núi, cầm lên chiếc đao bổ củi rồi từ một lối nhỏ tiến vào khu rừng bên cạnh. Xuyên qua rừng, là một bãi đất trống, hắn cất dao rồi lấy cung tên ra, luôn luôn đề phòng.
Ở phía xa bãi đất trống là một dòng suối gần như khô cạn.
Từ trong trí nhớ, Lý Nguyên biết, tới mùa xuân, khu vực này sẽ có nhiều con mồi, nhưng hiện tại… muốn gặp dã thú ở đây thực sự quá khó khăn.
Sau đó, hắn lại lượn quanh nhưng chỗ có thể gặp được dã thú ở trong trí nhớ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Có vẻ nếu thật sự muốn săn được con mồi, thì phải đi vòng qua mặt sau của ngọn núi thứ hai."
"Vẫn là chờ thêm một chút đi."
Không phải Lý Nguyên chưa từng nghĩ đến việc trực tiếp đi tới ngọn núi thứ hai, sau khi bản thân đã nắm giữ kỹ năng "Xạ Tiễn trung cấp".
Dù sao, mặc kệ là ở trong trò chơi hay là trong tiểu thuyết, sau khi lên cấp, săn gϊếŧ những tiểu quái trong phó bản tiếp theo sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Tuy nhiên, Lý Nguyên không muốn mạo hiểm như vậy.
Dựa trên ký ức của hắn, hắn biết Diêm Ngọc còn có một khoản tiền dự phòng.
Bốn trăm văn, tương đương với bốn đồng lớn.
Ngày xưa lúc mùa màng bội thu, bốn đồng tiền lớn này có thể mua được 40 cân ngô, nhưng hiện tại có thể mua được khoảng mười một mười hai cân đã là ghê gớm rồi.
Không, mua không được mười một mười hai cân.
Mười một mười hai cân này phải đi chợ đen mua, nhưng chợ đen đường xa hung hiểm.
Lựa chọn duy nhất của bọn họ là cửa hàng lương thực ở cạnh thôn Tiểu Mặc.
Thương nhân lòng dạ hiểm độc ôm hàng đầu cơ tích trữ, chỉ chực chờ có thiên tai nhân họa để mà phát tài.
Ở chỗ này, bốn cái đồng tiền lớn có thể đổi được bảy tới tám cân là đội ơn trời rồi.