Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 20:

Hoài Niệm quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Tư Viễn hớn hở cắm đầu chạy về phía cô. Không hiểu vì sao tim cô lại tràn về cảm giác mềm mại khác thường này.

Cậu nhóc giống như vừa nghĩ tới điều gì, chạy đến sát bên cô, ôm cổ, đổi giọng nói: “Dì ơi!”

Hoài Niệm sửng sốt.

Cô có chút không thích ứng với sự thay đổi trong cách xưng hô này, giống như thiếu nữ thanh xuân đột nhiên biến thành bác gái trung niên… Tuổi già tới bất ngờ không kịp phòng bị.

Tịch Tư Viễn cao hứng kéo tay của cô, giọng nói mềm mại mang theo nũng nịu, “Dì ơi, đã lâu không gặp dì, cháu nhớ dì lắm!”

Cậu nhóc nhiệt tình dễ thương như vậy khiến Hoài Niệm đang bị xoay vần bởi vì mấy chữ ‘dì ơi’ này mà nhịn không được bật cười, ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé, nói: “Chị cũng rất nhớ bé ngoan Tư Viễn! Nhưng mà cục cưng à, tại sao lại gọi chị là dì vậy?” Cô sờ sờ mặt mình, buồn buồn hỏi: “Hỏng lẽ chị nhìn già lắm sao?”

Phụ nữ rất nhạy cảm về phương diện tuổi tác, nhất là phụ nữ đã qua tuổi 25. Hoài Niệm cũng không ngoại lệ, lo lắng khoảng thời gian này quá bận rộn, không chú ý chăm sóc da mặt, dẫn tới tình trạng bơ phờ?

“Chị không hề già! Chị trẻ tuổi lại xinh đẹp! Chị là nữ sinh xinh đẹp nhất!” Tịch Tư Viễn ôm lấy khuôn mặt của Hoài Niệm, nghiêm trang nhìn cô, nói: “Mắt chị giống như bảo thạch mê người, giống như ánh sao trên bầu trời lấp lánh. Môi chị giống như cánh hoa, mềm mại, thơm ngát. Da chị giống như bông tuyết mùa đông, trắng toát, long lanh trong suốt. Em thích nhất bộ dáng của chị!”

Miệng lưỡi ngọt chết người… Mắt Hoài Niệm tràn đầy niềm vui, khóe môi cong lên, không nhịn được bật cười.

Đã lâu lắm rồi cô không được vui như vậy, thậm chí có thể dùng chữ nở gan nở ruột để hình dung.

Cô ôm Tịch Tư Viễn vào lòng, cười nói: “Bé ngoan của chị, em thật sự chính là thiên sứ! Chị yêu em chết mất thôi!”

Tịch Tư Viễn được ôm trong lòng vui mừng xoắn xuýt. Ba muốn cậu gọi chị là dì, dì nghe được không vui, phải làm sao đây? Lấy lòng ba hay là chị?

Ưm, thật thích được chị ôm, vừa thơm vừa mềm lại ấm áp, thoải mái hơn nhiều so với được ba ôm. Thôi thì dụ dỗ chị trước đã.

Bên kia, mấy thành viên trong STARS kéo thấp vành nón, đi vội vã ra ngoài. Một đám người hâm mộ giống như châu chấu chen chúc tới, gào thét lớn tiếng tên của bọn họ.

Tiếng động khiến Hoài Niệm quay đầu lại nhìn. Tiểu thịt tươi đang đi về phía bên này, bước chân vội vàng lướt qua người cô, theo sau chính là một đám thiếu nữ điên cuồng. Hoài Niệm đứng ở cửa thang lầu, không có nhiều chỗ trống, một đám người xông tới thì cô vội vàng xoay người, hai tay nắm được lan can, bảo về Tịch Tư Viễn trong ngực.

Trong hỗn loạn, những người đó cầm máy chụp hình SLR có tay cầm dài như súng trường, liên tục đập đầu lên tay của Hoài Niệm. Nhưng cô không dám nhúc nhích, chỉ sợ một chút sơ suất, cậu nhỏ sẽ lộ ra ngoài. Nếu như bị đám người điên cuồng này giẫm đạp, hậu quả thật không thể tưởng tượng được. Từ lúc chào đời đến nay, sức khỏe Hoài Niệm rất tốt, chống lại dòng người đánh thẳng tới, vững vàng đứng thẳng tại chỗ.

Trong hoảng loạn, cô vẫn không quên cúi đầu an ủi cậu bé, “Cục cưng ngoan.”

Tịch Tư Viễn nắm lấy áo Hoài Niệm, ngửa đầu nhìn cô, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Ngoại trừ ba ra, không có ai bảo vệ cậu như vậy.

Mười mấy giây sau, sóng người điên cuồng rốt cuộc cũng đi qua, tiếng gào thét chói tai từ từ rời xa.

Hoài Niệm thở dài nhẹ nhõm, vội vàng ngồi xổm người xuống kiểm tra Tịch Tư Viễn, ánh mắt ân cần, “Bé ngoan, có bị đυ.ng trúng không?”

“Không có.” Tịch Tư Viễn lắc đầu, quẹt miệng, chỉ về phía vết phồng màu hồng trên trán Hoài Niệm, “Chị, đầu chị bị đυ.ng… đau lắm có phải không?”

Cậu bé rơm rớm nước mắt.

“Không sao, không đau.” Nhìn thấy cậu bé sắp khóc, cô nhấn mạnh một lần nữa, “Thật mà, không đau chút nào.”

Nhưng cô mang giày cao gót đau chân, cho nên ngồi bệt xuống bậc cầu thang.

Bên kia, Tịch Tử Việt mở cửa hông đi ra ngoài, người trước người sau đi theo gần mười người.

Tịch Tư Viễn tinh mắt lập tức nhìn thấy được, nói: “Ba ra ngoài rồi kìa.”

Hoài Niệm nhìn theo hướng ngón tay cậu bé chỉ, vừa đúng lúc ánh mắt âm u đang nhìn về phía bên này.

Tầm mắt hai người trực tiếp chạm nhau, không thể tránh né.

Hoài Niệm bối rối, nhanh chóng cúi đầu, vội vàng la lên: “Bé ngoan, chị còn có việc, phải đi trước!”

“Chị, chị ở lại chơi với em…” Tịch Tư Viễn lôi tay của cô không chịu buông ra.

“Chị thật sự còn có việc, lần sau, lần sau nhé!” Hoài Niệm không quan tâm nhiều như vậy, đẩy tay cậu bé ra, quay đầu bước đi.

Nhưng chân của cô đang đau, quả thật đi không nhanh được, khập khễnh được mấy bước thì đã bị người đàn ông ấy ôm lấy từ phía sau, chặn ngang eo.

Hoài Niệm kêu nhỏ một tiếng, mặt đã kề sát gương mặt khí thế bức người của Tịch Tử Việt.

Anh cúi đầu nhìn người con gái trong ngực, môi hơi mím lại, giống như vừa tức giận vừa ẩn nhẫn.

“Giám đốc Tịch, xin thả tôi xuống.” Cô vùng vẫy trong ngực anh.

“Không nên cử động, nghe lời.” Tịch Tử Việt thấp giọng nói, ánh mắt rơi vào chỗ bị sưng trên trán.

Hoài Niệm bị anh ôm chặt vào ngực, lại chạm phải ánh mắt nóng bỏng sâu lắng của anh, cảm thấy toàn thân khó chịu, mang tai vô ý thức ửng đỏ.

Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm xuống lầu, trợ lý bên cạnh ôm Tịch Tư Viễn, đội lên đầu cậu bé chiếc mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, sau đó bám theo đuôi.

Sau buổi họp báo có tiệc rượu, Tịch Tử Việt chưa từng để con trai mình lộ diện công khai trong bất kỳ trường hợp nào. Chỉ trong những trường hợp đặc biệt, anh sẽ dẫn một mình con ra ngoài ăn cơm. Trước đó cậu nhóc nói chạy tới đây, vừa đúng lúc nhìn thấy Hoài Niệm.

“Giám đốc Tịch, đây là vợ của ngài sao?”

“Giám đốc Tịch, từ trước tới nay ngài khiêm tốn thần bí, tại sao lần này lại tự mình tuyên bố MeetHn? Điện thoại di động này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”

“Giám đốc Tịch, dân mạng đặc biệt tò mò về cuộc sống tình cảm của ngài, ngài có nguyện ý chia sẻ không ạ?”

Lầu dưới tập trung một đám ký giá truyền thông giành nhau đề ra câu hỏi.

Camera hướng về phía Tịch Tử Việt và Hoài Niệm chụp loạn lên. Hoài Niệm vội vàng vén mái tóc dài qua, vùi đầu vào ngực Tịch Tử Việt, tránh né ống kính.

Tịch Tử Việt nhìn Hoài Niệm một cái, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm quét một vòng, “Vợ tôi rất chú trọng tư ẩn, xin các vị phối hợp.”

Hoài Niệm đang vùi đầu, nghe vậy liền biến sắc mặt, anh ta có vợ rồi à?

Ký giả truyền thông có mặt ở đây xôn xao lên, thì ra Kim Cương Vương Lão Ngũ trong truyền thuyết đã sớm lập gia đình, hơn nữa nhìn ra được rất thương vợ.

Bảo vệ mở đường, Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm sải bước rời đi.

*****

Bên trong phòng khách sạn, sau khi bác sĩ nắn lại xương cho Hoài Niệm xong thì kiểm tra toàn thân cho cô.

Tịch Tử Việt chờ bên ngoài với con trai.

Tịch Tư Viễn nằm ỉu xìu trên sofa, thức ăn trái cây đều không đυ.ng tới, buồn buồn nói: “Dì bị thương, không vui tí nào.”

Tịch Tử Việt không nói một lời, sắc mặt cũng rất khó coi.

Yên lặng một hồi lâu, Tịch Tư Viễn cong môi, thấp giọng nói: “Ba ơi, con nhớ mẹ…”

Tịch Tư Việt hơi giật mình.

Từ nhỏ tới lớn, Tịch Tư Viễn theo anh đi khắp nơi, mỗi ngày đều có đám người vây quanh nó, kết giao bạn bè em gái khắp nơi trên thế giới, tính tình cởi mở phóng khoáng lại có chút bướng bỉnh.Cậu nhóc chưa bao giờ hỏi anh về những vấn đề linh tinh như mẹ ở đâu, tại sao không cần nó. Phiền não lớn nhất trong cuộc sống của cậu bé chính là bị ba bắt làm bài tập ở nhà.

Tịch Tử Việt không biết trả lời câu hỏi đột ngột của con trai như thế nào.

Không cho con trai một gia đình toàn vẹn là lỗi của anh.

“Ba…” Tịch Tư Viễn nâng cặp lông mi thật dài lên, nhìn ba trước mặt, ánh mắt mang theo khẩn cầu và mong đợi, “Ba mạnh bạo lên một chút, theo đuổi dì tới tay có được không?”

Tịch Tử Việt: “...”

Chóp mũi cậu bé ửng đỏ, vành mắt rưng rưng, “Con muốn mẹ… trên người dì có mùi mẹ… con muốn ở chung với dì, muốn nghe dì gọi con là cục cưng…”

Tịch Tử Việt im lặng một hồi, nói: “Vậy sau này con cứ gọi dì là mẹ.”

“Nhưng dì và ba chưa kết hôn…”

Tịch Tử Việt nheo mắt nhìn cậu nhóc, “Ăn vạ không phải là sở trường của con sao?”

Tịch Tư Viễn: “...”

Ba nói rất hay, có đạo lý, đương nhiên không thể phản bác được.

Bác sĩ ra ngoài báo cáo với Tịch Tử Việt, ngoại trừ chân bị trật ra và trên đầu có vết thương bị đυ.ng nhẹ, Hoài Niệm không bị thương chỗ nào khác. Tịch Tử Việt thở phào nhẹ nhõm.

Tịch Tư Viễn muốn vào phòng thì bị Tịch Tử Việt kéo lại, “Con và chú Minh đi ăn cơm đi.”

“Bây giờ con không muốn ăn cơm!”

“Con có muốn ba sớm kết hôn với dì không?” Tịch Tử Việt hỏi một cách nghiêm túc.

“Muốn!” Cậu bé gật đầu rất mạnh.

“Vậy phải để ba ở chung một mình với dì, làm chuyện vợ chồng nên làm.”

Mặc dù Tịch Tư Viễn không hiểu vợ chồng nên làm chuyện gì, nhưng nghĩ lại, chỉ cần dì trở thành mẹ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, cho nên tạm thời không gặp cũng không phải chuyện lớn gì, cậu bé sảng khoái gật đầu: “Ba cố gắng lên nhé!”

Bên trong phòng, Hoài Niệm đang ngồi trên giường. Bác sĩ bắt cô nghỉ ngơi nửa giờ rồi mới được xuống giường đi bộ.

Nhưng cô vừa nghĩ tới Tịch Tử Việt đang đợi ở bên ngoài, thì trong lòng vô cùng lo lắng bất an.

Không được, phải đi nhanh lên mới phải!

Hai chân vừa mới để xuống giường, còn chưa đυ.ng tới đất thì cửa đã mở ra, Tịch Tử Việt đi vào.

Hoài Niệm cho rằng cậu nhóc kia cũng sẽ chạy theo vào, kết quả Tịch Tử Việt trở tay đóng cửa lại.

Bên trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Chân còn đau không?” Tịch Tử Việt hỏi, chân dài tiến lại gần cô. Anh vừa đi vừa nới lỏng cà vạt trên cổ, thuận tay cởi luôn áo khoác âu phục ra, ném trên sofa bên cạnh.

Hoài Niệm bị động tác của anh hù sợ, lùi về phía sau, “Tư Viễn đâu? Anh… Anh đứng cách xa tôi một chút!”

Tịch Tử Việt tháo đồng hồ đeo tay xuống, vứt sang một bên, nhìn cô nói: “Hoài Niệm, tôi không còn kiên nhẫn.”