A Mèo Chảnh Chọe Mê Đắm Hương

Chương 6: Thất Thố (2)

Lăng Miêu Nhi tuyệt vọng nằm sấp trên giường, vùi đầu sâu vào giữa hai chân trước, cảm thấy không còn mặt mũi nào để sống nữa.

Thầy Mục thấy mèo Xiêm đang vui vẻ bỗng trở nên u sầu, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Có chuyện gì vậy?”

Anh dùng ba ngón tay xoa nhẹ sau cổ Lăng Miêu Nhi.

Đừng để ý đến tôi, để tôi chết vì xấu hổ đi. Lăng Miêu Nhi nghĩ thầm.

Thầy Mục không hiểu gì nhưng tiếp tục xoa. Chỉ vài động tác đã thu hút sự chú ý của Lăng Miêu Nhi. Mèo Xiêm vẫn giữ nguyên tư thế chôn mặt, nhưng trong cổ họng lại phát ra tiếng khò khè.

Lăng Miêu Nhi khò khè một hồi mới nhận ra mình lại thất thố. Sau một trận đấu tranh nội tâm, cậu quyết định bỏ qua tất cả, ôm chặt lấy cánh tay của Thầy Mục, bắt đầu một vòng mới không biết xấu hổ. Những chút lòng tự trọng đều bay biến, dù sao Thầy Mục cũng không biết cậu là ai.

Cậu say mê cắn ngón tay Thầy Mục, mùi hương từ người đàn ông này khiến cậu ngây ngất. Thật là dễ chịu, làm sao lại có người có mùi dễ chịu như vậy chứ.

Lăng Miêu Nhi mải mê hít hà mùi hương của Thầy Mục, lòng kiêu hãnh của quý tộc mèo đã bị ném đi đâu mất. Giờ đây cậu không ngại ôm cọ vào Thầy Mục, đuôi quấn chặt lấy anh, chẳng khác gì một con mèo đực bình thường đang quấy rối tìиɧ ɖu͙© một loài khác.

Thầy Mục thấy mèo Xiêm bình thường trở lại thì yên tâm, cũng để mặc cậu ôm mình đùa giỡn.

Lăng Miêu Nhi chơi đùa một lúc lâu, cảm giác nóng bức trong cơ thể mới dịu lại. Cậu bắt đầu từ từ chải lông, bình tĩnh lại.

Thầy Mục xoa đầu cậu: “Không thể chơi với em mãi được, tôi còn phải làm việc.”

Lăng Miêu Nhi nghe thấy anh nói vậy, chẳng ngại ngần mà theo sau, muốn xem anh làm việc thế nào.

Thầy Mục không còn cách nào: “Được rồi, em có thể lên nhưng đừng làm loạn.”

Lăng Miêu Nhi nhảy lên đùi Thầy Mục, nhìn anh kết nối máy ảnh với máy tính, tải những bức ảnh ban ngày chụp ra.

Chẳng bao lâu, mặt Lăng Miêu Nhi hiện lên trên màn hình, dù xem bao nhiêu lần, nó vẫn thấy khuôn mặt mình hoàn hảo.

Thầy Mục thấy mèo Xiêm chăm chú nhìn màn hình, không khỏi buồn cười.

“Em cũng thấy cậu ấy đẹp sao?”

Lăng Miêu Nhi nghiêm túc nghĩ về câu hỏi đó, cho rằng trọng điểm là từ “cũng”.

Nhưng cậu nghĩ việc Thầy Mục khen không có gì lạ, vì cậu vốn dĩ đã đẹp, người ta chẳng phải nên nói thật sao?

Thầy Mục thích quá trình làm việc với Lăng Miêu Nhi, không giống như phải tốn nhiều công sức để chụp ảnh người mẫu, ảnh của Lăng Miêu Nhi chỉ cần chỉnh sửa nhẹ là dùng được.

Anh thích cảm giác nguyên bản của bức ảnh, không thích làm nhiều hậu kỳ. Nhưng đôi khi công ty quản lý sẽ lén lút liên hệ nhϊếp ảnh gia, yêu cầu chỉnh sửa giảm béo, gầy mặt, phong ngực để che khuyết điểm người mẫu.

Công ty quản lý của Lăng Miêu Nhi dường như rất tự tin về cậu, không đưa ra những yêu cầu như vậy, ngay cả khi tiện đường đưa cậu về nhà, cũng không đề cập đến chuyện liên quan đến ảnh chụp.

Nhưng Lăng Miêu Nhi đủ tự tin, Thầy Mục nhìn ảnh chụp nhớ lại người ban ngày, kiêu ngạo và đẹp đẽ. Đặc biệt là nửa sau, giống như biến thành người khác, làm nhϊếp ảnh lâu năm, lần đầu tiên thấy người mẫu khiến tim anh đập loạn nhịp.

Nhưng ánh mắt đối phương nhìn mình lúc đó, không chỉ đơn giản như vậy, dường như ẩn chứa một bí mật nào đó.

Nghĩ đến đây, Thầy Mục cười tự giễu, chỉ là quan hệ công việc giữa nhϊếp ảnh gia và người mẫu, có lẽ anh suy nghĩ quá nhiều.

Lăng Miêu Nhi chẳng biết Mục Mục đang nghĩ gì. Quá trình chỉnh sửa ảnh thật nhàm chán, chỉ hơn mười phút đã khiến cậu cảm thấy buồn chán. Sau khi hết hứng, ngáp một cái và thϊếp đi, mùi hương nhẹ nhàng từ người Mục Mục khiến cậu ngủ ngon lành.

Mục Mục chỉnh sửa xong một phần ảnh, mới nhớ ra Xiêm La không có động tĩnh gì. Nhìn xuống, anh thấy chú mèo lông xù đã cuộn tròn ngủ say trên đùi mình, nhịp thở đều đều.

Ở một mình lâu rồi, giờ có thêm một sinh vật khác, ngôi nhà bỗng trở nên ấm áp hơn. Công việc chỉnh sửa ảnh cũng không còn cô đơn như trước.

Mục Mục cười nhẹ, cố gắng hành động nhẹ nhàng để không đánh thức giấc ngủ của mèo nhỏ.

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng