A Mèo Chảnh Chọe Mê Đắm Hương

Chương 5: Thất Thố (1)

"Em không phải mèo hoang chứ? Chủ nhân đâu? Trốn ra ngoài à?"

Thầy Mục liên tục hỏi, Lăng Miêu Nhi thoải mái tận hưởng vuốt ve, trong lòng thầm nghĩ, làm gì có mèo hoang nào quý giá thế này.

Thầy Mục thấy cậu thân thiện, rõ ràng là có người nuôi, hơn nữa rất sạch sẽ, chắc mới chạy ra không lâu.

Anh ôm mèo Xiêm lên, để quan sát kỹ hơn.

Lăng Miêu Nhi không vui, cậu ghét bị người khác ôm như vậy, ngực và bụng đều khó chịu, chỗ bị nắm còn rất đau.

"Ngu ngốc! Đỡ cái mông tôi lên! Không thấy tôi dài lắm sao!”

Thầy Mục và con mèo Xiêm đang đối mặt nhau. Đây là một con mèo rất đẹp với bộ lông màu nâu nhạt, chân và đuôi thì thẫm như bị dính than. Trên mặt nó có một vệt đen rõ ràng, trông rất hài hước.

"Ha ha ha, mặt em như vừa chui vào đống than ấy."

Lăng Miêu Nhi tức giận vả vào mặt anh một cái, nhưng với Mục Mục thì chỉ như một con mèo đang dụi cái bàn chân mềm mại vào mặt anh.

"Muốn đến nhà tôi chơi không? Tôi mời uống em sữa bò."

Uống uống uống! Lăng Miêu Nhi nghĩ thầm, nếu có thêm cá khô thì càng tốt.

Thầy Mục ôm mèo trong một tay, kéo hành lý vào thang máy, ấn nút lên tầng 18. Trong thang máy, Lăng Miêu Nhi chăm chú nhìn chằm chằm con số thay đổi, khiến thầy Mục nghĩ cậu đang hứng thú với sự chuyển động.

"Tôi ở tầng 18, hơi cao đấy. Em sợ độ cao không?" Thầy Mục hỏi.

Tôi sợ cẩu.

Thang máy "đinh" một tiếng và mở cửa ra.

"Về đến nhà rồi." Thầy Mục mở cửa căn hộ 1816, mèo Xiêm nhảy xuống, nghênh ngang thăm quan khắp phòng.

Thầy Mục mỉm cười, đi vào phòng ngủ: "Tôi dọn dẹp chút, em cứ tự nhiên."

Thầy Mục sống một mình trong căn hộ nhỏ hơn nhà Lăng Miêu Nhi, nhưng có nhiều cây xanh, không giống một người thường xuyên phải đi công tác.

"A," Thầy Mục từ phòng ngủ ló đầu ra, "Đừng gặm cây đó nhé."

Lăng Miêu Nhi không hề muốn ăn, nhưng nghe vậy lại càng muốn cắn. Cậu liền nhai một lá cây lan điếu.

Thầy Mục giơ tay: "…"

"Thôi được, em muốn ăn thì ăn, nhưng đừng ăn nhiều quá." Thầy Mục thở dài, tiếp tục dọn dẹp.

Lăng Miêu Nhi nhổ lá cây ra, thật kinh khủng, ai mà muốn ăn chứ.

Cậu tiếp tục thăm quan, thấy trong phòng khách treo nhiều bức ảnh phong cảnh và động vật, nhưng không có người. Có ảnh từ sư tử châu Phi đến chim cánh cụt Nam Cực, chứng tỏ Thầy Mục đã đi nhiều nơi.

Khi Thầy Mục từ phòng ngủ bước ra, mèo Xiêm đang chăm chú nhìn bức ảnh cá mập dưới nước, trông như đang nghiên cứu xem cá đó có ăn được không.

Thầy Mục cười, bế nó lên: "Em thích ăn cá à? Nhưng cái này không ăn được đâu."

Lăng Miêu Nhi nhíu mặt, cảm thấy bị xúc phạm trí thông minh.

Thầy Mục đặt Lăng Miêu Nhi lên bàn ăn, lấy sữa bò từ tủ lạnh, xem xét hạn sử dụng.

Lăng Miêu Nhi cũng lo lắng, anh vừa đi công tác về, sữa bò có còn uống được không?

Cuối cùng, Thầy Mục nói: "Không hết hạn, uống được."

Sữa bò công nghiệp, Lăng Miêu Nhi nghĩ, chẳng xứng với thân phận quý tộc của mình.

Thầy Mục đổ sữa bò vào đĩa, đặt trước mặt mèo Xiêm.

Lăng Miêu Nhi ngửi, nhận thấy mùi hương khác lạ, khác với sữa bò thường ngày. Cậu liếʍ thử một ngụm, mắt sáng lên, ngon quá!

Cậu liếʍ sạch đĩa sữa, rồi liếʍ cả miệng mình để không bỏ sót giọt nào.

Thầy Mục ngồi bên, vuốt ve mèo Xiêm với ánh mắt yêu thương.

Lăng Miêu Nhi cảm thấy rất thoải mái khi được Thầy Mục vuốt ve, không thể kìm chế mà cọ vào tay anh, cái đuôi vẫy vẫy, cả người run lên vì thích thú.

"Ngon không?" Thầy Mục bế mèo Xiêm lên giường, nằm bên cạnh, một tay chống đầu, một tay cào cào cằm nó. Mèo Xiêm rõ ràng rất thích, cổ họng nó phát ra âm thanh rừ rừ, giống như đang làm nũng.

Trên đầu truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, Lăng Miêu Nhi như bị sét đánh, cứng đờ người lại.

Trời ạ, cậu đã làm cái gì vậy? Lần đầu gặp mà đã lăn lộn cọ mặt cầu vuốt ve, để lộ cái bụng yếu ớt cho người ta chọc, giờ lại còn làm trò trước mặt người ta nữa chứ? Thật là xấu hổ quá đi! Nếu không phải mặt cậu tự nhiên đen sẵn, thì chắc bây giờ đã đỏ bừng rồi.

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng