Trong lòng Kỳ Vận bị hắn ta làm cho tức tới mức muốn nổ tung, cố gắng kìm nén, nói: "Ta mới đến, rất nhiều chuyện suy nghĩ không chu toàn, nếu như có chỗ nào không phải với Nhị gia, Nhị gia chỉ cần nói."
Y dừng một chút, lấy cái giá của tẩu tử ra, nói: "Nhưng mà, ta ở nhà, cũng nổi tiếng xa gần là con hiền cháu thảo, chưa từng có ai nói ta không kính trọng trưởng bối, không bảo vệ huynh đệ."
Kiều Tùng Niên lạnh lùng hừ một tiếng: "Con hiền cháu thảo?"
Kỳ Vận có chút khϊếp đảm, cố gắng chống đỡ, đối diện với hắn ta.
Kiều Tùng Niên nhìn chằm chằm vào y, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nhắc tới chuyện này, ta nhớ tới, qua mấy tháng nữa là đại thọ sáu mươi của tổ mẫu."
Hắn ta còn có mặt mũi nhắc tới đại thọ của tổ mẫu, Kỳ Vận nghĩ thầm, tổ mẫu cũng bị hắn ta khiến cho ngất xỉu vì tức.
Kiều Tùng Niên: "Ta đang nghĩ đến việc hái vài bông sen đẹp nhất trong hồ sen, làm thành hoa khô, cắm một chiếc bình thật đẹp để tặng cho tổ mẫu. Tẩu tẩu cảm thấy thế nào?"
Kỳ Vận nào quản được hắn ta tặng cái gì, nên nói: "Không tệ."
Kiều Tùng Niên: "Vậy mời tẩu tẩu cùng ta đến hồ sen xem giúp nha."
Kỳ Vận: "..."
Hạ nhân trong phòng cũng không dám lên tiếng, ngay cả Chu bà bà cũng câm như hến, Kỳ Vận đành phải siết chặt nắm tay, đồng ý.
Y mang theo bốn gã sai vặt, bốn nha hoàn, và Chu bà bà, nhiều người như vậy, không tin Kiều Tùng Niên còn dám làm gì mình.
Nhưng khi đến bên hồ sen lớn trong viện, Kỳ Vận mới phát hiện, chiếc thuyền nhỏ này chỉ có thể ngồi được hai người, thêm một người chèo thuyền ở đuôi thuyền, chỉ đủ cho ba người.
Y cắn răng lên thuyền theo Kiều Tùng Niên, gọi A Phúc đến chèo thuyền, thuyền nhỏ chậm rì rì đến giữa hồ sen, càng ngày càng cách xa mọi người trên bờ.
Kỳ Vận không khỏi cảm thấy lo lắng.
Kiều Tùng Niên tựa vào đầu thuyền, ung dung khoanh tay, nhìn y.
Dưới ánh mặt trời chói chang, khuôn mặt và cổ của Kỳ Vận trắng nõn sáng ngời như Dương chi Ngọc(*), lông mày thanh tú hơi cau lại, đôi mắt to khó giấu được sự lo lắng, đôi môi đỏ mọng cũng mím lại.
(*) Bạch Ngọc (ngọc trắng hay còn gọi là Dương chi Ngọc) được miêu tả với vẻ đẹp tuyệt trần, trắng như mỡ dê, bóng mịn, trong suốt không tạp chất.
Nếu như y khóc lên thì chắc hẳn sẽ đẹp lắm.
Kiều Tùng Niên không khỏi nghĩ.
Chi bằng làm cho y khóc là được rồi.
Kiều Tùng Niên cười xấu xa, nhẹ nhàng nói: "Tẩu tẩu."
Kỳ Vận cẩn thận giương mắt lên nhìn hắn ta.
Kiều Tùng Niên giơ ngón tay chỉ một bông sen cách đó không xa: "Nhánh kia thế nào?"
Kỳ Vận nhìn theo hướng hắn ta chỉ, hoa sen nở rộ duyên dáng yêu kiều, nở ở trong lá sen xanh biếc chen chúc, đung đưa trong gió, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Đẹp đó." Y nói.
Kiều Tùng Niên nói: "Vậy ngắt nó đi."
A Phúc từ từ di chuyển thuyền qua, Kiều Tùng Niên vẫn lười biếng dựa vào đầu thuyền, nói: "Tẩu tẩu, huynh ngửi xem hoa sen này có thơm không?"
Kỳ Vận từ nhỏ ở trên đồi trà, chưa từng thấy hồ sen rộng lớn như vậy, cũng không biết hoa sen có mùi thơm hay không.
Y thấy Kiều Tùng Niên ngồi cách mình rất xa, thầm nghĩ trước mắt bao người chắc là hắn ta sẽ không làm gì được mình, bèn có chút tò mò vịn mép thuyền, nhoài nửa người ra ngửi.
Nhưng đúng lúc này, cánh tay đang vịn mép thuyền bỗng cảm thấy đau đớn, như thể bị cái gì đó đánh lén trúng, y vịn không vững mà lao người xuống hồ sen.
Hoa sen lá sen đập vào mặt, Kỳ Vận thét chói tai một tiếng, A Phúc đang chèo thuyền ở phía sau sợ tới mức kêu to: "Thiếu phu nhân!"
Gã vội vàng đưa tay nắm váy Kỳ Vận, nhưng vẫn chậm một bước, Kỳ Vận ngã nhào vào trong hồ sen, khiến nước bắn tung tóe.
Mọi người ở trên bờ thấy biến cố này, sợ tới mức hỗn loạn.
"Không hay rồi! Thiếu phu nhân rơi xuống nước rồi!"
"Mau cứu người, mau cứu người!"
Cũng may Chu bà bà là người có nhiều kinh nghiệm, vội vàng ra lệnh cho vài gã sai vặt biết bơi nhảy xuống hồ bơi về phía bên này.
Kỳ Vận chật vật ngụp lặn dưới nước vài lần, bị A Phúc nắm lấy cánh tay kéo lại, dìu y lên thuyền.
Y nằm ở mạn thuyền, được A Phúc vỗ lưng, nôn ra mấy ngụm nước bẩn, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn chính mình.
Toàn thân y đều ướt đẫm, những sợi tóc dính vào trên gò má, trên mặt trên người còn dính rất nhiều tảo trong hồ, nó có màu xanh, lại còn bốc ra mùi tanh.
Người thích xinh đẹp chú ý nhất là dung mạo, ngày thường mỗi khi Kỳ Vận ra ngoài đều phải ăn mặc cẩn thận. Lần này rơi xuống nước trước mặt mọi người, cả người nhếch nhác, bị nhiều hạ nhân trên bờ nhìn thấy chê cười như vậy, sau này sao y làm Thiếu phu nhân được nữa đây?
Kỳ Vận bật khóc ngay lập tức.