Kỳ Vận lòng tràn đầy vui mừng đi theo hắn ra ngoài, đến khi đã ngồi lên xe ngựa rồi, vẫn nhảy nhót không thôi, líu ríu nói chuyện không ngừng.
"Phu quân, hôm nay người đãi khách, ta nên xưng hô thế nào?"
Kiều Hạc Niên nói: "Họ Trịnh, là một người làm ăn bình thường, gọi ông chủ Trịnh là được."
Kỳ Vận gật đầu, lại hỏi: "Hôm nay vì sao hắn đãi khách?"
Kiều Hạc Niên: "Chỉ nói là ăn cơm."
"Ồ" Lúc này Kỳ Vận mới thoáng yên lòng.
Trường hợp nhỏ như vậy, hẳn là mình vẫn ứng phó được.
Y vẫn đang nghĩ ngợi trong lòng, đợi lát nữa sẽ là cảnh tượng gì, mình nên nói như thế nào, không thể làm mất mặt phu quân được.
Y ở bên này miên man suy nghĩ, đương nhiên không phát hiện ra, Kiều Hạc Niên ở bên cạnh vẫn cứ liếc mắt nhìn mình.
"Đang suy nghĩ gì?" Kiều Hạc Niên đột nhiên lên tiếng.
Kỳ Vận sửng sốt, như thể bị bắt tại chỗ, có chút chột dạ mở to mắt nhìn hắn: "Không, không nghĩ gì."
Kiều Hạc Niên: "Không nghĩ gì cả, sao miệng cứ lẩm bẩm."
Kỳ Vận: "!"
Chẳng lẽ những từ ngữ y sắp xếp trong lòng, không cẩn thận buộc miệng rồi?
Kỳ Vận lập tức đỏ mặt, lúng túng nói: "Ta đang suy nghĩ, lát nữa nên nói chuyện thế nào..."
"Chỉ là bạn bè quen biết, không cần thấp thỏm như vậy." Kiều Hạc Niên nói.
Kỳ Vận biết mình lại mất mặt trước mặt hắn, xấu hổ xoắn hai tay vào nhau, gật đầu.
Chờ khi Kiều Hạc Niên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, y mới chán nản thở dài một hơi, bờ vai đều sụp xuống.
Nhà y tuy rằng nghèo túng, nhưng khi còn bé y cũng thường đi theo phụ thân ra ngoài làm khách, tình huống nhỏ thế này, y cũng được coi như là thành thạo.
Thế nhưng, có lẽ vì gả đến thành Nghi Châu phồn hoa này, trong lòng không khỏi rụt rè, có lẽ là quá muốn thể hiện trước mặt phu quân, trái lại ngay cả tình huống nhỏ như thế này cũng suy nghĩ cẩn thận.
Ngay khi y đang chán nản xoắn tay áo, một bàn tay to vươn tới, cầm lấy tay y.
Kỳ Vận: "..."
Y lập tức quay đầu lại nhìn Kiều Hạc Niên.
Kiều Hạc Niên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như chỉ thờ ơ đưa tay ra, tùy tiện nắm tay y.
Kỳ Vận cắn môi, ngực đập thình thịch.
Y cẩn thận nắm lại, từng chút từng chút nắm lấy bàn tay to của nam nhân, còn lén nhìn phản ứng của Kiều Hạc Niên.
Kiều Hạc Niên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không rút tay ra.
Kỳ Vận len lén cười rộ lên, thỏa mãn nắm tay hắn.
Chờ xe ngựa dừng lại, Kỳ Vận vẫn không nỡ buông tay, Kiều Hạc Niên cũng không rút tay ra, cứ như vậy dắt y, cùng nhau bước xuống xe ngựa.
Đường phố ở đây náo nhiệt người qua kẻ lại, nhưng so với khu vực giàu có nhà họ Kiều ở Thành Đông, thì đường phố và những ngôi nhà hai bên đều cũ kỹ và lộn xộn hơn nhiều, đá rêu xanh đường gồ ghề, chung quanh là những quán ăn tồi tàn, khiến cho con đường vốn đã không rộng rãi lại càng chật hẹp hơn.
"Trong thành Nghi Châu còn có nơi như thế này..." Kỳ Vận kéo cánh tay Kiều Hạc Niên, vừa nhìn xung quanh, vừa nhỏ giọng nói.
"Thành Nghi Châu rất lớn, từ Đông sáng Tây rộng mười hai dặm, từ Bắc xuống Nam dài mười một dặm, phường thị lớn nhỏ chừng một trăm, đi dạo mấy ngày mấy đêm cũng không thể đi hết." Kiều Hạc Niên nói: "Trong thành có thế gia quý tộc, cũng có nhiều dân thường."
Hắn đưa theo Kỳ Vận đi đến một con hẻm nhỏ bên đường, mấy hạ nhân cầm quà đi theo sau lưng.
Trong ngõ hẻm là từng hộ từng hộ dân, nhà cũng không lớn, đi không bao xa, đã thấy một viện đang mở rộng cửa, một thanh niên Hòa Giả đã chờ ở cửa từ sớm.
"Hạc Niên!" Người thanh niên vẫy tay với họ: "Mau tới đây, đang chờ huynh đấy!"
Kiều Hạc Niên dắt Kỳ Vận đi qua, lúc này hai mắt người này sáng ngời: "Ây dô, hôm nay mang thê tử tới."
Kiều Hạc Niên giới thiệu với Kỳ Vận: "Đây là chủ nhà hôm nay, Trịnh Hữu Vi, chúng ta là bạn cùng trường."
Kỳ Vận ngại ngùng nói: "Ông chủ Trịnh."
Trịnh Hữu Vi gật đầu lia lịa: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo."
Hắn gọi Kiều Hạc Niên và Kỳ Vận vào viện, lại gọi vợ mình ra đón khách.
Trong viện bày hai cái bàn, một bàn đã ngồi mấy người trẻ tuổi, hẳn đều là bạn bè của Trịnh Hữu Vi, bàn còn lại là người nhà mà những người này mang đến.
Kiều Hạc Niên đương nhiên phải ngồi cùng bàn với Trịnh Hữu Vi, Kỳ Vận có chút miễn cưỡng khi phải tách ra, nắm lấy tay hắn không chịu buông.
Kiều Hạc Niên không thể rút tay ra, quay đầu nhìn y một cái, hơi nhướng mày: "Ngồi bàn của chúng ta, muốn uống rượu."
Kỳ Vận: "..."
Trịnh Hữu Vi ở bên cạnh trêu ghẹo: "Thê tử ta lúc mới gả cho ta cũng quấn như vậy đó, còn bây giờ thì hết rối, buổi tối khi ngủ chỉ ước gì đạp ta một phát xuống giường thôi."
Kỳ Vận bị nói đến nỗi đỏ mặt, không tình nguyện buông tay ra, đi sang bàn khác ngồi xuống.