Buổi tối, Kỳ Vận mơ mơ màng màng tỉnh lại trên giường của mình, ngực dường như hãy còn buồn bực nghẹn một hơi, trên người vô cùng khó chịu.
"Người đâu?" Y khàn giọng gọi người.
Thúy Lan trông coi bên cạnh vội vàng vén màn lụa lên: "Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi."
Nàng ta đỡ Kỳ Vận ngồi dậy: "Bây giờ đã là giờ Dậu, Thiếu phu nhân có muốn ăn chút gì đó không?"
Đã trễ thế này, ăn nhiều sẽ trướng bụng, ban đêm sẽ ngủ không ngon, Kỳ Vận bèn nói: "Trộn một bát mì lạnh."
Thúy Lan vội vàng căn dặn, sau đó dìu y xuống giường, phủ thêm áo khoác.
"Buổi chiều lão phu nhân cùng phu nhân đều đến thăm người, cũng mời lang trung. Lang trung nói ngài tức ngực khó thở nên ngất, cũng giống như... lần đó trong buổi thọ yến, lão phu nhân cũng bị Nhị thiếu gia làm tức đến ngất xỉu." Thúy Lan nói
Kỳ Vận ngồi xuống bên cạnh bàn, thở dài một hơi: "Thường ngày có người nói ai đó bị tức đến ngất, ta còn không tin, hôm nay mới biết được thật sự có người có thể khiến người khác ngất xỉu vì tức giận."
Thúy Lan rót cho y chén trà lạnh: "Thiếu phu nhân đừng giận, một con chim sơn ca, dù quý giá cũng không quý giá bằng người. Đại thiếu gia mua nó đến vốn dĩ muốn làm người vui. Nếu người vì nó mà tức giận, chẳng phải Đại thiếu gia cũng đau lòng sao."
Kỳ Vận được an ủi phần nào, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng vẫn nghĩ: Đó là năm trăm lượng bạc đó, còn chưa hót được mấy ngày, đã bị Kiều Tùng Niên buông tay thả ra ngoài.
Năm trăm lượng bạc, chớp mắt đã trôi theo dòng nước.
Chừng đó gia đình y chi tiêu được tận bốn năm năm đấy, Kiều Tùng Niên xấu xa này, đáng ghét.
Trong lòng y nhức nhối một hồi lâu, cho đến khi Thúy Lan bưng mì lạnh lên, mới miễn cưỡng nén giận, đi ăn mì lạnh.
Nhưng mà, y mê man quá lâu, rối loạn đói no, lúc này không muốn ăn gì, ăn một nửa đã cảm thấy no.
Thúy Lan thấy y ăn chậm, lập tức nhận lấy bát: "Thiếu phu nhân, buổi tối chúng ta ăn no một nửa thôi, lát nữa sẽ dễ ngủ."
Lại nói: "Lang trung còn kê thuốc cho phu nhân, đang được đun trong bếp, thiếu phu nhân hiện đang lót bụng, có muốn uống thuốc không ạ?"
Kỳ Vận từ nhỏ đã không thích uống thuốc, nhíu mày: "Không uống thuốc, chuyện nhỏ như vậy, còn kê đơn thuốc làm gì."
Đang nói, bên ngoài chợt có gã sai vặt kêu: "Đại thiếu gia đã trở lại!"
Hai mắt Kỳ Vận sáng ngời, vội vàng bảo Thúy Lan đỡ mình đứng dậy, ra cửa phòng nghênh đón phu quân.
Chỉ chốc lát sau, Kiều Hạc Niên xách vạt áo bước vào cửa viện.
Kỳ Vận nhìn thấy hắn, tủi thân vào ban ngày lập tức dâng lên, mũi cay cay, nước mắt tràn lên viền mắt.
Kiều Hạc Niên đi tới nhìn thấy, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Kỳ Vận nào dám tố cáo đệ đệ hắn trước mặt hắn? Chỉ uất ức kìm nước mắt xuống, cắn môi, lắc đầu.
Thấy y không chịu nói, Kiều Hạc Niên gọi Chu bà bà: "Hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Chu bà bà thành thật trả lời: "Trưa hôm nay, Nhị thiếu gia tới cửa thăm hỏi, muốn thiếu phu nhân cùng ra ngoài đi chơi với ngài ấy. Thiếu phu nhân không chịu, Nhị thiếu gia lấy con chim sơn ca ngài tặng cho Thiếu phu nhân ra uy hϊếp, cuối cùng thả nó đi."
Kiều Hạc Niên nhíu mày: "Thật là hồ đồ."
Kỳ Vận ở bên cạnh lén nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng toát mồ hôi, sợ hãi chờ mong nghĩ:
Phu quân sẽ dạy dỗ Kiều Tùng Niên không? Sẽ trút giận vì mình chứ?
Thực ra, y không cần phu quân trút giận vì mình, chỉ cần phu quân sẵn lòng an ủi vài câu, lại cho mình một con chim sơn ca để bồi thường là được rồi. Dù sao Kiều Tùng Niên là đệ đệ ruột của hắn, phu quân cũng không có cách nào làm quá khó coi.
Trong lòng nghĩ như vậy, trong lúc y đang do dự có nên mở miệng khuyên một câu hay không, chợt nghe Kiều Hạc Niên nói: "Tùng Niên xưa nay cư xử ngang ngược, ngươi là tẩu tử, thông cảm cho nó hơn."
Kỳ Vận không kịp phản ứng, ngơ ngác "Hả" một tiếng.
Kiều Hạc Niên nói xong, đi vào trong phòng.
Không hỏi thêm một câu, không an ủi, chỉ bảo y "thông cảm hơn".
Kỳ Vận thấp thỏm chờ mong, bỗng nhiên bị dội một chậu nước lạnh.
Tuy rằng y không tính là hiểu biết đạo lý đối nhân xử thế, nhưng đầu óc cũng không ngốc, sau một hai lần, trong lòng cũng hiểu ra.
Mình ở trong lòng phu quân, chung quy so ra kém người nhà của phu quân.
Cho dù chuyện lần này mình không làm gì sai, tất cả lỗi là của Kiều Tùng Niên, nhưng phu quân cũng sẽ không trách Kiều Tùng Niên, sẽ chỉ nói mình thông cảm.
"Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân?" giọng Thúy Lan ở bên cạnh vang lên, Kỳ Vận hồi lâu mới hoàn hồn, nhìn về phía nàng ta.
Thúy Lan lo lắng nói: "Cơ thể người vẫn không thoải mái sao? Có muốn rửa mặt nghỉ ngơi không?"
Nàng ta nhìn vào trong phòng một chút, Đại thiếu gia đã vào phòng cánh rửa mặt chải đầu rồi, Thiếu phu nhân vẫn còn ở chỗ này thất thần. Tối nay hai vị chủ tử sẽ không lại cãi nhau đó chứ?
Kỳ Vận hít sâu một hơi: "Ta không sao, đỡ ta đi rửa mặt chải đầu."
Y tiến vào phòng cánh khác, sau khi rửa mặt chải đầu, thay áo lụa mỏng, đi vào trong bình phong.
Đám hạ nhân đều lui ra ngoài, thổi tắt đèn ở gian ngoài, chỉ để lại một ngọn nến chập chờn trong bình phong, chiếu ra bóng dáng hai người.
-----
Kiều Hạc Niên tạo nhiều nghiệp thì sau này phải nhận lại quả đắng hơn, hoan hỉ hoan hỉ.