Kiều Hạc Niên buôn bán trong thành Nghi Châu, hắn hiểu biết mọi thứ về tất cả quan to nhỏ hiển quý, thế gia môn đình. Trịnh Tử Quân lại là trợ thủ đắc lực dưới tay hắn, đương nhiên sẽ dạy những thứ này cho Kỳ Vận.
Vị nhị công tử nhà họ Lâm - Phú Vân Phường này, cũng không có địa vị bao nhiêu. Nhà họ Lâm xem như là gia đình quý tộc đang sa sút, hơn nữa tiểu bối trong nhà ai nấy đều không có thành tựu gì. Năm nay Lâm Du vừa gả cho một đô đốc làm việc trong nha môn Nghi Châu, đô đốc kia rất tiến bộ, là học trò của Lâm lão gia, nhưng gia cảnh bình thường. Lâm lão gia gả đứa con trai bất tài này qua, cũng bởi vì con rể có thể toan tính được, ngày sau lại có tiền đồ.
Cho nên vừa rồi Lâm Dư không nhắc tới nhà chồng của mình, bởi vì nhà chồng không thể mang ra khoe được.
Kỳ Vận nhanh chóng nhớ lại bị Trịnh phu tử bắt nhìn chằm chằm vào bản đồ quan hệ của các thế gia để học thuộc lòng, trong lòng có sức mạnh: "Thì ra là Cao phu nhân."
Lâm Dư thay đổi sắc mặt.
Kỳ Vận nói: "Ta tới thành Nghi Châu không lâu, lần đầu gặp mặt, chào Cao phu nhân nhé."
Lần này Lâm Dư không chắc chắn, nhưng vẫn kiêu ngạo: "Ngươi mới đến, không nhận ra ta, cũng không trách ngươi. Nhưng mà, Ti Vân Phường này của Kiều thị buôn bán có một quy củ, nếu ngươi không có thẻ bài, sợ là không mua được đồ."
Hắn ta nói như thể Ti Vân Phường là nhà mình mở vậy.
Kỳ Vận cảm thấy tức giận trong lòng, nói: "Hôm nay là lần đầu ta tới đây, nên không biết muốn mua ở đây cần có thẻ bài."
Y còn chưa nói xong, Lâm Dư không nhịn được cười lớn, tỏ ra vẻ thượng đẳng của mình: "Thật đáng tiếc, ta thấy ngươi ăn mặc đẹp đẽ, dáng vẻ cũng đoan trang, hôm nay đặc biệt ăn mặc rồi mới tới nơi này mua đồ đúng không? Nhưng mà không có thẻ bài, ăn mặc đẹp đẽ cũng vô ích."
Lời này vừa nói ra, các phu nhân tiểu thư vừa rồi xem náo nhiệt, lại lần nữa nhìn lại. Lần này mới hiểu tại sao Lâm Du muốn làm khó dễ vị phu nhân xa lạ này.
Vị phu nhân này da trắng như tuyết, đường nét đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt dáng người đều rất đẹp, mặc dù chỉ ăn mặc đơn giản, nhưng trông rất quý phái
Về phần Lâm Dư, tức giận là vì vẻ ngoài vượt trội của y.
Mỹ nhân yểu điệu như cành liễu đong đưa trong gió trong thoại bản, đều thích mặc màu trắng, đều có làn da trắng nõn như ngọc. Lâm Dư vốn cũng muốn noi theo, đáng tiếc trời sinh đã đen, mặc màu gì cũng không đẹp.
Hơn nữa, hắn ta hạ gả cho Đô đầu, cuộc sống trôi qua không được dư dả như trước kia. Ngọc trai mình thích mua cũng không có cách nào mua thường xuyên. Hôm nay lại nhìn thấy một phu nhân trẻ tuổi xa lạ, vậy mà lại đeo một đôi bông tai ngọc trai hắn ta tha thiết mơ ước, trong lòng tự nhiên ghen tị.
Kỳ Vận bị hắn ta nhắm vào như vậy, hơi suy nghĩ cũng đã sáng tỏ, bèn nói: "Ta đi ra ngoài, đương nhiên phải ăn diện, nếu không, chẳng phải làm mất mặt phu quân sao."
Lâm Dư cười lạnh một tiếng.
Quý nhân của Đông Nam đều ở Nghi Châu, quý nhân trong thành Nghi Châu kết hôn, hầu như sẽ không để ý đến người nơi khác. Vị phu nhân lạ mắt này, có lẽ cũng không phải gả cho gia đình phú quý gì trong thành.
Hắn ta cố ý nói: "Ta vẫn chưa hỏi, nhà chồng của vị phu nhân này ở đâu?"
Kỳ Vận hé môi, vừa định nói chuyện, ngoài cửa lại có một đám người đi vào, tiểu nhị ở bên cạnh y âm thầm sốt ruột đột nhiên kêu một tiếng: "Thiếu đông gia đến!"
Kỳ Vận vội vàng quay đầu lại, thì thấy, chính là Kiều Hạc Niên, phía sau còn có vài quản sự đi theo.
Thấy y ở đây, Kiều Hạc Niên cũng ngẩn người, vốn dĩ định đi thẳng lên lầu, đổi hướng đi tới: "Sao lại ở đây?"
Kỳ Vận nói: "Chàng nói thời tiết quá nóng, nên hôm nay ta đi ra ngoài mua chút vải vóc, may xiêm y cho chàng."
Lời này vừa nói ra, bỗng chốc tất cả mọi người đều biết nhà chồng y ở đâu.
Lâm Dư ở bên cạnh sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.
Người ta là Thiếu phu nhân của Ti Vân Phường Kiều thị, đến mua đồ đương nhiên không cần thẻ bài rồi!
Chẳng trách y ăn mặc sang trọng, phu quân của y là nhà giàu nhất Đông Nam, y không mặc sang trọng một chút, chẳng phải sẽ làm mất mặt phu quân sao!
Kiều Hạc Niên không biết màn đối đầu trước đó, hài lòng chuyện y nghe lời mình nói chuyện lại khéo léo, hôm qua hắn còn ngủ lại chỗ y, đối xử đương nhiên dịu dàng hơn vài phần: "Lần đầu ngươi tới, không hiểu quy củ trong tiệm này, thứ tốt ở trên lầu."
Kỳ Vận nói: "Ta cũng muốn lên lầu xem một chút, nhưng vị phu nhân này tới nói với ta vài câu, còn chưa kịp đi."
Lúc này Kiều Hạc Niên mới chú ý tới Lâm Dư ở bên cạnh. Không thể trách hắn được, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy người tỏa sáng nhất trong đám người trước, mà người bên cạnh, sẽ tự động bị xem nhẹ là người qua đường.
Hắn gật gật đầu, xem như chào hỏi: "Cao phu nhân, ta đưa nội nhân(*) lên lầu trước, ngươi tiếp tục đi dạo."
(*) Cách gọi vợ trong xã hội thời xưa.
Sắc mặt Lâm Dư xanh đỏ đan xen, nghiến răng đến nỗi muốn vỡ, gượng gạo nói: "Kiều thiếu gia đi làm việc đi."
Kỳ Vận nhìn thấy sắc mặt đó của hắn ta, trong lòng nở nụ cười, đi theo Kiều Hạc Niên lên lầu.