Phu Quân Hình Như Có Bệnh Hiểm Nghèo

Chương 13: Ti Vân

Đoàn người đến An Ninh Phường, còn chưa đi tới cửa tiệm vải, xe ngựa cũng đã không đi vào được, chỉ có thể tìm một chỗ dừng lại.

Kỳ Vận bước xuống xe, vừa nhìn, Ti Vân Phường của Kiều thị ở phía trước đông như trẩy hội, những người tới đều trâm cài châu thúy, phu nhân tiểu thư công tử toát ra khí chất cao quý. Một hàng dài xe ngựa chặn ở trên đường, cũng chính là phương tiện được các quý nhân sử dụng để đi lại.

Mọi người cũng chưa từng tới tiệm Ti Vân Phường này bao giờ, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, A Phúc không hiểu biết mấy, lập tức há to miệng: "Thế này, cũng đông quá đi mất."

Kỳ Vận nhìn những quý nhân y phục sang trọng, dáng vẻ đoan trang, cũng thấy hơi nhút nhát.

Nhưng mà, hôm nay vì để ra ngoài, y cũng sửa soạn một phen, ăn mặc cũng không thua kém gì, chỉ là không có phong thái điềm tĩnh, nhàn nhã như người khác.

"Chúng ta cũng đi xem thôi." y nói, cố gắng thẳng lưng, đưa tay ra, để Thúy Lan đỡ, đi về phía cửa chính của Ti Vân Phường.

Ngay khi vừa vào cửa, đã có tiểu nhị ân cần nghênh đón: "Vị khách quý này, muốn xem gì?"

Kỳ Vận rụt rè nói: "Xem vải đay."

Tiểu nhị lẳng lặng đánh giá y từ đầu đến chân một lượt.

Trên đầu chải búi tóc của Khôn Quân đã kết hôn.

Đeo một cây trâm vàng to bằng cỡ nửa lòng bàn tay có đính tơ vàng và khảm ngọc trai, trên tai đeo một đôi hoa tai ngọc trai to bằng ngón tay cái, óng ánh sáng bóng, chắc chắn không phải vật tầm thường.

Ngọc trai cực phẩm nhường này, toàn bộ Đông Nam cũng chỉ có cửa hàng nhà họ Kiều có bán, mà quý nhân mua nổi ngọc trai nhường này, hẳn là khách quen trong cửa hàng bọn họ mới đúng. Tại sao vị phu nhân Khôn Quân trẻ tuổi xinh đẹp này, trước kia gã chưa từng gặp bao giờ?

Tiểu nhị mang theo khó hiểu, lại quan sát ăn mặc của y.

Áo ngoài là loại vải mới của tiệm vải tháng trước, Tử Yên La mềm mại thoáng mát, lúc ấy chỉ có một lô nhỏ, không ít phu nhân tiểu thư đều tranh nhau. Trong ấn tượng của gã không có Khôn Quân nào giành được loại vải này.

Nhưng mà, lần trước Thiếu đông gia(*) trở về kiểm tra cửa tiệm, lúc đi ngược lại có yêu cầu loại vải này, hẳn là để cho Thiếu phu nhân làm xiêm y.

(*)Con trai của ông chủ.

Tiểu nhị thoáng suy nghĩ, trên mặt càng ân cần thêm vài phần, nói: "Phu nhân, cửa hàng chúng ta khác với những cửa hàng khác, chuyên bán cho quý nhân. Dựa theo tổng chi tiêu của quý nhân hàng năm tại cửa tiệm nhà họ Kiều, phát thẻ bài cho quý nhân, nhận được thẻ bài gì, thì sẽ đến chỗ đó xem nguyên liệu."

Kỳ Vận ngẩn người, thấy lầu một rộng rãi trong đại sảnh, chỉ treo một số ít vải vóc, mà hai bên đều là nhã gian(*), bèn hỏi: "Vậy, chất liệu ở các nơi đều giống nhau không?"

(*)Có nghĩa là một căn phòng yên tĩnh và sạch sẽ. Nó thường dùng để chỉ một căn phòng nhỏ riêng biệt trong cửa hàng hoặc quán trà.

"Đương nhiên là không giống." Tiểu nhị nói: "Mua nguyên liệu ở đại sảnh này thì không cần thẻ bài. Nhưng nếu muốn vào nhã gian lầu một, phải có thẻ bài gỗ lim, cũng tức là chi tiêu một năm ở cửa tiệm nhà họ Kiều trên một ngàn lượng."

Một ngàn lượng!

Nhà y chi tiêu mười năm cũng không tới một ngàn lượng!

Kỳ Vận trong lòng khϊếp sợ, nhưng trên mặt ít nhiều cũng không rụt rè: "Ta thấy tiệm này cao ba lầu, vậy trên lầu là quy củ gì?"

"Lên đại sảnh tầng hai, phải có thẻ bài gỗ đàn hương đen, tức là một năm chi tiêu trên ba ngàn lượng. Nhã gian lầu hai, là thẻ bài bằng vàng, năm ngàn lượng." Tiểu nhị dừng một chút: "Lên lầu ba sao? Sẽ không cần đến thẻ bài, khách hàng chi tiêu một năm trên vạn lượng, chỉ có mấy vị, chúng ta đều nhận ra."

Kỳ Vận âm thầm líu lưỡi ở trong lòng, bên ngoài gật đầu: "Ta biết rồi."

Tuy rằng y thoạt nhìn không hề hoảng hốt chút nào, nhưng trong lòng đã hoảng loạn đến mức mồ hôi đầm đìa.

Phu quân chỉ nói có thể đến ghi sổ, không nói chuyện thẻ bài trời ạ!

Đúng lúc này, bên cạnh một giọng nói xen vào: "Vị phu nhân này, trông thật lạ mắt."

Kỳ Vận sửng sốt, quay đầu lại.

Người nói chuyện là một phu nhân Khôn Quân yểu điệu như cành liễu đong đưa trong gió. Sau khi hắn ta thấy rõ khuôn mặt của Kỳ Vận, và đôi khuyên tai ngọc trai vừa to vừa tròn, lấp lánh tỏa sáng trên tai, trong mắt hắn ta hiện lên sự ghen tị.

Hắn ta từ từ đi tới, giọng không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho toàn bộ khách nhân trong đại sảnh đều nghe thấy: "Lần đầu tiên tới Ti Vân Phường của nhà họ Kiều sao? Muốn mua đồ ở đây cần có thẻ bài."

Các phu nhân tiểu thư chung quanh ít nhiều đều nhìn qua, cũng may đều là người có địa vị, nên cũng không có ai xì xào bàn tán, chẳng qua nhìn một chút, rồi lại quay đầu đi.

Kỳ Vận hận không thể chui vào kẽ nứt ở trong lòng, nhưng lại cảm thấy đang ở cửa tiệm nhà mình, không thể mất mặt được, bèn nói: "Đây đúng là lần đầu tiên ta tới đây, lúc trước cũng chưa từng gặp qua vị phu nhân này, xin hỏi phu nhân là...?"

Vừa nghe đây là tới từ nơi khác, người này nói chuyện càng không kiêng nể gì: "Phú Vân Phường nhà họ Lâm, thứ hai, Lâm Dư."

Hắn ta nói như vậy, đương nhiên là vì thấy Kỳ Vận từ nơi khác đến, không rõ ràng lắm thế gia quyền quý trong thành Nghi Châu này, cố ý nói địa danh kèm theo họ, để Kỳ Vận lọt vào trong sương mù, không mò ra lai lịch của mình.

Thế nhưng hắn ta đương nhiên không biết, Kỳ Vận nghe Trịnh phu tử dạy hai tháng, việc duy nhất học xong, chính là tình huống của mỗi nhà trong thành.