Dáng Người Tên Sát Thủ Này Thật Mlem

Chương 10

Tôi bịt miệng, lặng lẽ khóc.

Anh giai sát thủ hôn đi nước mắt của tôi, động tác phía dưới dần chậm lại.

Khoảng cách gần như vậy, khiến tôi nhìn rõ đôi mắt anh ta.

Đó là một đôi mắt đào hoa rất sáng.

“Còn đau không?” Anh ta hỏi.

Tôi: “Sắp đau chết rồi.”

20

Tôi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Ánh nắng chiếu vào làm tôi lại nhắm mắt, chui vào lòng người bên cạnh.

Anh giai sát thủ cũng tỉnh, ngón tay không ngừng nhéo mặt tôi.

Tôi cười nhăn mặt, “Đừng nghịch.”

Anh ta rất nghe lời không nghịch nữa.

Khi tôi chuẩn bị ngủ tiếp, anh ta bất ngờ ghé vào tai tôi, hỏi: “Em có tò mò tên của anh không?”

Lúc đó tôi còn đang ngái ngủ.

Lập tức bị đánh thức.

Chết tiệt.

Câu hỏi chết người gì thế này.

Biết tên sát thủ, chắc ngay lập tức phải đi gặp Diêm Vương.

Giờ tôi không muốn chết chút nào.

Tôi vẫy tay, lắc đầu điên cuồng, “Không không không, em không tò mò chút nào.”

Anh giai sát thủ nghi ngờ: “Em không muốn biết sao?”

“Không muốn không muốn, một chút cũng không.”

“……”

Anh giai sát thủ không nói nữa, lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo.

Tôi nhận ra mình đã làm anh ta giận, muốn nhanh chóng xin lỗi: “Ông chủ…”

“Đừng gọi tôi là ông chủ.”

21

Tôi lo lắng.

Tùy tiện quấn chăn xuống giường.

“Thế em gọi anh là gì? Anh Lục?”

Anh giai sát thủ: “Tôi không thích.”

Tôi vừa dỗ vừa lừa: “Thế, bảo bối? Cưng? Anh yêu?”

“……”

Anh ta không nói gì.

Trong lúc khẩn cấp, tôi nắm lấy cánh tay anh ta, “Anh đừng giận, vừa rồi là em sai.”

Anh giai sát thủ cơ thể cứng đờ, bóp mặt tôi, ép tôi ngẩng đầu lên.

“Em có thể nhìn thấy?”

Xong rồi, bị lộ rồi.

Tôi ổn định hơi thở, mắt vô thần lắc đầu, “Em không thấy gì cả.”

Anh giai sát thủ buông tôi ra, lùi lại một bước nhẹ nhàng, lặng lẽ kéo áo lên.

Có cơ bụng.

Mắt tôi hướng về đó.

Chỉ nghe một tiếng cười lạnh: “Quả nhiên là em có thể nhìn thấy.”

Chiêu sắc dụ này thật hay!

Tôi xoắn tay, cúi đầu thừa nhận: “Được, em thú nhận.”

“Em không hoàn toàn mù, có thể nhìn thấy mơ hồ một chút.”

Anh giai sát thủ chống nạnh, chắc là tức lắm.

Anh ta hỏi: “Mơ hồ đến mức nào?”

“Giờ em không nhìn rõ mặt anh.” Tôi ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta, “Lại gần đây, để chị nhìn rõ chút.”

Anh ta thật sự lại gần.

Hai tay nâng mặt tôi lên, cúi đầu hôn.

Tôi giật mình, muốn đẩy anh ta ra—

Không đẩy được.

Anh giai sát thủ giữ chặt cổ tay tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng cười đắc ý của anh ta: “Chẳng phải em nói cưỡng hôn em cũng không sao sao?”

Tôi bịt miệng, “Anh” cả buổi cũng không nói được gì.