"Ôn Ninh..."
Anh giai sát thủ đột nhiên quay lại, tôi không kịp phản ứng, một tay đặt lên ngực anh ta.
Chúng tôi nhất thời im lặng.
Sự tập trung của tôi dồn hết vào ngực anh ta.
Nói làm sao nhỉ.
Cảm giác này, vừa mềm vừa cứng.
Còn có một cái núm nhỏ.
Tôi nắm lấy, hỏi: "Tôi có thể mυ'ŧ một chút không?"
12
Tôi bị đuổi ra ngoài.
Anh giai sát thủ nói trước khi anh ta ra ngoài, tôi không được vào, đã vậy còn khóa cửa lại.
Vì vậy, tôi ngồi bên giường đợi anh ta.
Một lát sau, Anh giai sát thủ tắm xong đi ra.
Anh ta nhìn thấy tôi, câu đầu tiên là—
"Về phòng của cô đi."
Lại muốn đuổi tôi.
Tôi nằm xuống, tạo dáng quyến rũ, giọng đầy ẩn ý.
"Ông chủ, mua một tặng một."
"Tôi có thể mà, không cần thương hại tôi."
Anh giai sát thủ trực tiếp phớt lờ lời mời của tôi, kéo tôi ra khỏi giường, giọng rất dữ dằn: "Tôi muốn ngủ, cô mau đi đi."
Ngủ cái gì chứ.
Mới chưa đến tám giờ.
Tôi không phục, "Đây là nhà của tôi."
Anh giai sát thủ càng có lý, "Giờ là nhà của tôi."
Ừ, đúng là như vậy.
Tôi nịnh nọt cúi đầu chín mươi độ, nói: "Ông chủ ngủ ngon, chúc ông có một giấc mơ đẹp."
Tôi chống gậy dò đường, chậm rãi đi tới cửa phòng.
Trước khi đóng cửa, tôi không kìm được thở dài.
"Ông chủ, tôi phát hiện mình rất giỏi khiến người khác muốn lên giường."
"Ví dụ như anh, tôi mới nói một câu, anh đã chuẩn bị đi ngủ rồi."
Anh ta suy nghĩ một lúc: "… Cút ra ngoài!"
13
Sau khi về phòng.
Tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông điện thoại lạ.
Theo tiếng tìm kiếm, tôi lấy ra một chiếc điện thoại cũ có bàn phím.
Ấn phím nghe.
Giọng một người đàn ông trung niên vang lên—
"Alo."
"Ôn Ninh à..."
Giọng quen thuộc quá.
À, là cha nuôi của tôi, Trần Vệ Lâm.
Tôi đáp: "Chào buổi tối, ba."
"Ừ, Ừ, con, con bên đó thế nào rồi?"
"Khá tốt."
"Vậy là được rồi, vậy là được rồi."
Những lời hỏi han đã hết.
Ông ấy chắc sắp vào vấn đề chính.
Người ở đầu dây bên kia hắng giọng vài tiếng, giọng ngập ngừng, "Ba muốn đến ở nhà con vài ngày được không?"
Tôi ngẩn ra, "Tại sao ạ?"
"Mấy hôm trước, ba với mẹ con ly hôn rồi..."
"...."
Thảo nào.
"Ba bây giờ không có chỗ ở, cũng không có nhiều tiền, nên muốn đến ở nhà con một thời gian."
Không hiểu saoTrần Vệ Lâm không đi tìm hai con trai của ông ta mà lại đến tìm tôi.
"Xin lỗi ba."
Tôi nhạt nhẽo nói, "Ngôi nhà này đã có chủ mới rồi, ba không thể đến ở được."
Nghe vậy, Trần Vệ Lâm lập tức hoảng hốt, ông ta gào lên:
"Chủ mới? Sao có thể? Con đang lừa ba đúng không?"