“Ông chủ, xin hãy nhận một lạy của thuộc hạ!”
Khi anh giai sát thủ vừa trở về, anh ta nhìn thấy tôi quỳ phịch xuống đất.
Nghe giọng điệu của anh ta dường như đã biết trước chuyện này rồi.
"Cô đang quỳ trước cái tivi đấy."
Tôi cố ý làm thế á.
Trước mặt là ông chủ của một tổ chức sát thủ, dù có chết tôi cũng phải bám lấy cái đùi này!
Tôi cố gắng cất giọng, mò mẫm trong không khí.
"Anh đang ở đâu?"
Anh giai sát thủ bước tới, nhấc tôi lên bằng cách nắm sau cổ áo tôi.
"Tôi ở đây."
Tôi nhân cơ hội nắm lấy tay anh ta, cật lực tiến cử bản thân.
"Ông chủ, tôi sẵn sàng vì tổ chức mà xông pha lửa đạn, xin hãy thu nhận tôi!"
Giọng anh ta mang chút ý cười: "Vậy cô biết làm gì?"
Câu hỏi này khiến tôi lúng túng.
Tôi nghĩ một lúc, rồi nói: "Không phải là ông chủ rất thích tắm sao? Tôi cọ lưng rất giỏi, sau này để tôi chịu trách nhiệm cọ lưng cho anh nhé."
Anh giai sát thủ: "Không cần."
"Tôi sẵn sàng hiến thân."
Anh giai sát thủ: "Không cần."
Tôi đành mạnh bạo: "Hai chọn một, muốn cái nào?"
Người trước mặt im lặng một lúc, "… Cọ lưng đi."
"Được thôi."
11
Tôi hít một hơi sâu.
Tay cầm khăn bông bước vào phòng tắm.
Trước đây không nhìn rõ, giờ cuối cùng cũng có thể quan sát gần rồi.
Kết quả.
Anh giai sát thủ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, một tay chống tường, quay lưng lại phía tôi.
Tôi bĩu môi.
Phòng tắm này lạnh vậy sao? Phải quấn thêm cái khăn đó làm gì.
Tôi cố gắng kiềm chế cánh tay muốn giật chiếc khăn tắm của anh ta, nhẹ nhàng nói: "Tôi bắt đầu nhé."
Anh giai sát thủ: "Ừ."
Tôi nắm chặt khăn tắm, bắt đầu kì cọ hăng say.
"Độ mạnh này được không?"
"Được."
Tôi cúi đầu tiếp tục cọ.
Phải nói, là một sát thủ mà lưng anh ta không hề có vết thương nào.
Rất mịn màng.
Tôi rất ngưỡng mộ.
Nên biết trước rằng trước đây tôi thường bị Trần Vũ Phi bắt nạt, trên người có nhiều vết sẹo lớn nhỏ, mùa hè không dám mặc áo ngắn tay quần đùi hay váy ngắn.
Tôi vừa cọ vừa khen.
"Ông chủ, lưng của anh thật mịn màng, không có vết thương nào cả, bóng loáng như một tấm gạch men ấy."
"Mà cũng cao thật đấy, tôi cảm giác như đang cọ tường vậy."
"Ôi trời, hơi mệt..."
Lâu ngày không vận động nên hai cái tay chân già cỗi của tôi thật sự không nghe lời.
Anh giai sát thủ: "Mệt thì ra ngoài đi."
Tôi không ngừng động tác, hì hục cọ tiếp, "Không được, tôi phải cọ đến khi anh hài lòng mới thôi."