Dáng Người Tên Sát Thủ Này Thật Mlem

Chương 1

Anh ta vác cơ thể tràn ngập mùi máu tươi quay về nhà. Tuy rằng mùi hương rất nhạt nhẽo nhưng mà tôi vẫn có thể ngửi ra được.

Anh trai sát thủ cởi bộ quần áo bị dính bẩn ra, đi về phía phòng tắm, “Chờ tôi đi tắm rửa xong sẽ nấu cơm ngay.”

Tôi nghe vậy ngượng ngùng thẹn thùng mở miệng.

“Anh có muốn tắm cùng nhau không?”

Cả người anh đột nhiên cứng đờ lại sau đó máy móc quay lại nhìn tôi.

Tôi cười trừ, “Dù sao tôi cũng không nhìn thấy được.”

“Nhưng tôi nhìn thấy được!” Anh ném lại những lời này sau đó xoay người đi vào trong phòng tắm.



Tôi tên Ôn Ninh, là một đứa trẻ mồ côi.

Ba năm trước đó tôi được một kẻ có tiền nhận nuôi nhưng mà đám trẻ con của gia đình người đó đều không thích tôi cho lắm.

Đặc biệt là đứa con trai nhỏ nhà đó.

Cậu ta nhân lúc tôi không chú ý mà xô đẩy tôi ngã xuống cầu thang, đầu đập mạnh vào bậc thang khiến cho hai mắt của tôi bị mù.

Thật ra cũng không phải tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, chỉ là mọi thứ trong mắt tôi vô cùng mông lung mờ ảo.

Nhưng mà vì mạng sống của mình nên tôi một mực chắc chắn với mọi người là mình không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.

Sau khi được xuất viện thì người trong nhà sắp xếp cho tôi tới ở trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố, kèm theo đó họ cho tôi một số tiền khổng lồ với ý định để tôi tự sinh tự diệt.

Tôi lười chẳng buồn đi báo thù.

Mỗi ngày đặt cơm hộp trên app rồi ngồi unbox hàng chuyển phát nhanh, cuộc sống quả thật sung sướиɠ dễ chịu tới phát điên.



Không nghĩ tới một buổi tối của hai tuần trước có một tên sát thủ đột ngột xông vào. Anh ta kè dao vào cổ tôi chuẩn bị cho tôi đi ngắm gà khỏa thân nhưng mà sau khi phát hiện tôi là một người khiếm thị thì không có động thủ.

Chỉ uy hϊếp tôi không được nói chuyện này ra bên ngoài.

Cũng vì thế hai người chúng tôi bắt đầu cuộc sống chung hơi kì quái.

Anh ta có hành tung bất định, thỉnh thoảng cũng sẽ xuống bếp nấu cơm. Nhưng mà chỉ có vài bữa cơm thế sao có thể thỏa mãn được tôi cơ chứ?

Làm chủ nhà tôi phải bày chút sắc mặt cho anh ta xem.

Buổi tối hôm nay tôi ngồi canh ở cửa phòng tắm, phán đoán cái thân thể sáu múi tràn ngập dụ hoặc kia của anh ta.

Tiếng nước ngừng, sát thủ quấn khăn tắm đi ra.

Hơi nước tràn ngập.

Dưới tầm nhìn vẫn mơ hồ như bị quáng gà của tôi, vẫn có thể nhìn ra dáng người vai rộng eo thon của anh ta.

Chậc chậc, mùi thịt thơm thế.

Anh giai sát thủ nhìn tôi: “Cô đứng ở chỗ này làm gì?”

Mặt tôi đối diện với cơ ngực anh ta, sắng giọng bảo: “Cho chị đây sờ cơ bụng tí.”

Anh ta: “...”