Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư

Chương 48

Nhưng bất kể ông Tôn có đuổi thế nào cũng không theo kịp.

Ông Tôn nổi giận, nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi chửi ầm lên.

"Con đàn bà thối! Dám chơi xỏ ông đây! Xem hôm nay ông đây làm sao chơi chết mày!"

Nói rồi, ông Tôn đột nhiên đạp mạnh chân ga, lao về phía trước.

Lúc sắp đuổi kịp chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang phía trước thì thấy đối phương đột nhiên đánh lái rời khỏi đường cao tốc, đi vào một khu rừng.

Ông Tôn thấy vậy thì mừng thầm, xem ra cô nhóc này căn bản không biết cách chạy trốn, chạy đến chỗ này chẳng phải là tự tìm chết sao?

Nhớ lại dáng người của Tạ Thiên Cách vừa nãy, ông Tôn không khỏi chảy nước miếng, thân hình của mấy cô nữ sinh này chơi mới đã.

Đợi lát nữa chơi xong, nhất định phải quay video và chụp ảnh lại, chờ tống được một khoản lớn rồi gϊếŧ chết cô, cuối cùng, cả chiếc Knight XV kia cũng sẽ thuộc về ông ta.

Nghĩ như vậy, ông Tôn càng đắc ý, hai mắt đỏ ngầu!

Ông ta không chút do dự lái theo chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang vào khu rừng nhỏ kia..

Giữa khu rừng nhỏ có một khoảng đất trống, đi sâu hơn nữa thì không còn đường.

Ông Tôn quan sát kỹ một hồi, thế mà lại không thấy chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang kia đâu, cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Ông ta dứt khoát dừng xe ở khoảng đất trống, xuống xe đi xem xét xung quanh.

Tốt lắm, trên đường này không có camera giám sát, mà nhà dân gần nhất cũng cách đó một hai km, xem ra ông trời cũng đang giúp ông ta!

Lát nữa ở đây, bắt được cô nhóc kia, muốn làm gì thì làm.

Ông Tôn tìm một vòng nhưng chẳng phát hiện ra gì.

Giống như chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang kia đã biến mất không thấy dấu vết, ngây lập tức, ông Tôn nổi trận lôi đình.

Ông ta đá văng hòn đá nhỏ dưới chân, miệng chửi rủa om sòm.

"Con đĩ nhỏ! Đừng để tao gặp lại mày! Xem tao có gϊếŧ chết mày không!"

Chửi xong, ông Tôn định lên xe rời đi.

Nhưng chưa kịp đi được hai bước thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng pha chút quyến rũ vang lên trên đầu.

"Nếu là tôi, tôi sẽ không xuống xe đâu."

Ông Tôn giật mình, đứng khựng lại, lập tức quay đầu nhìn về phương hướng phát ra tiếng nói.

Rồi ông ta nhìn thấy Tạ Thiên Cách đang ngồi trên một cái cây.

Trong đêm tối, mái tóc cô như một dải lụa bóng mượt buông xõa trên vai, làn da trắng như phát sáng.

Ông Tôn mê mẩn nhìn ngắm thân hình uyển chuyển của Tạ Thiên Cách trong màn đêm, nở nụ cười đầy dâʍ ɖu͙©: "Em gái, trèo cao thế làm gì? Xuống đây chơi nào."

"Xuống chơi sao?"

"Đúng! Xuống chơi nào!" Ông Tôn vừa nói vừa xoa xoa những ngón tay ngắn ngủn của mình, há miệng cười, để lộ hàm răng ố vàng.

Tạ Thiên Cách bật cười, một nụ cười vừa ngây thơ vừa rạng rỡ.

Khiến cho ông Tôn cũng không nhịn được mà cười theo cô.

"Được thôi." Vài giây sau, Tạ Thiên Cách cuối cùng cũng nín cười, cô chống hai tay lên cành cây, gật đầu.

"Lại đây, cưng à, xuống nào..."

Ông Tôn còn chưa kịp nói hết câu thì ngay sau đó đã cảm thấy có một bóng đen đè xuống.

"Rắc!"

Bóng đen đó đè ông Tôn ngã lăn ra đất, sau đó giẫm mạnh vào xương cổ của ông ta, trong đêm tối, tiếng xương vỡ giòn tan nghe thật rợn người.

Tạ Thiên Cách nhấc chân lên, nhìn ông Tôn đã tắt thở nằm sõng soài trên đất, khẽ ‘Chậc’ một tiếng rồi thu ông ta vào Tinh Ốc.