Nam Phụ Thế Thân Chỉ Muốn Kiếm Tiền

Chương 3: Lại nợ 400 triệu (3)

Trần Bạch lật mở phần ghi chú, thấy dòng đầu tiên của tháng sau có hai chữ [Hoắc Xuyên].

Hoắc Xuyên, ông chủ lớn trong tiểu thuyết, trong lòng luôn có một ánh trăng sáng, vì quá nhớ nhung ánh trăng sáng nên tìm người thay thế tương tự, trước đây chính là anh chàng nam phụ kia, và giờ là cậu.

"..."

Trần Bạch mặc kệ bản thân mình có phải là trai thẳng hay không, song với tư cách là một người bình thường, cậu rất khó đưa ra bình luận về cốt truyện này.

Xe buýt vào trạm, cậu dứt khoát gác lại chuyện này, cất điện thoại, dựa vào trí nhớ đi đến khu chung cư, sau khi lên lầu thì thử mở cửa bằng chìa khóa duy nhất mà mình có.

Cống thoát nước được bịt kín bằng khăn lông, việc đầu tiên khi cậu về nhà là xử lý nước trong phòng tắm, tránh việc đồ đạc trong nhà bị ngâm nước rồi hư hao, khiến cho căn nhà nghèo nàn này lại càng nghèo hơn.

Sau khi dọn dẹp xong phòng tắm, việc đầu tiên Trần Bạch làm là đi lòng vòng quanh căn nhà và kiểm tra số tài sản mình đang có.

Kiểm kê xong, cậu lại lần nữa hiểu được tâm trạng muốn chết của anh chàng nam phụ này.

Trong nhà chẳng có đồ vật gì đáng tiền, mọi gia cụ đều thuộc về chủ nhà, còn đồ đạc đáng giá của anh chàng nam phụ thì chỉ có máy tính và một bộ thiết bị livestream dính đầy bụi.

Mấy thứ này hẳn là được nam phụ mua về trong lúc đang làm ngôi sao, đều thuộc hàng cao cấp, tốn rất nhiều tiền. Cậu thử tra cứu giá bán lại, thì thấy mức giá thấp muốn chết, nhịn không được cau mày lại.

Hóa ra đây là nguyên nhân nam phụ không đem bán mấy thứ này.

Vết thương trên tay Trần Bạch chưa lành hẳn, tạm thời không thể đi làm được, sau khi xem xét lại tình trạng của bản thân, cậu quyết định làm lại nghề cũ.

Trước đây cậu từng làm người hướng dẫn chơi game kiêm livestream, chủ yếu chơi các trò chơi bắn súng từ góc nhìn thứ nhất, nhưng sau này bắt đầu có tuổi, khả năng tập trung và phản xạ giảm, cộng thêm vài lý do khác nên cậu đổi nghề.

Khi ký hợp đồng thuê nhà, cậu phát hiện bây giờ cậu trông trẻ hơn tuổi thật, vẫn có thể làm nghề này.

Với suy nghĩ tranh thủ lúc chưa quá tuổi làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Trần Bạch đã lắp đặt thiết bị livestream mà nam phụ chưa bán vào tối hôm đó.

Trên máy tính có sẵn phần mềm livestream và game, cậu có thể dùng ngay lập tức.

Nam phụ trước khi gánh nợ thì rất thích chơi game, cứ đi làm được vài ngày lại nghỉ vài ngày, còn những ngày còn lại đều dành cho game.

Thích chơi game nhưng cùi bắp, thứ hạng và các danh hiệu của anh ta hầu hết là nhờ người khác chơi hộ, chi phí cũng không rẻ.

Trần Bạch nhìn lướt qua, không nhịn được mà chép miệng.

Mấy đồng nghiệp này thiếu đạo đức nghề nghiệp quá. Nếu việc này giao cho cậu, bảo đảm giá rẻ hơn mà còn có được cả tá danh hiệu. Đáng tiếc anh chàng nam phụ này không gặp được một người có lương tâm như cậu.

Thời gian trôi qua lâu rồi, thứ hạng mua bằng tiền cũng tụt xuống, gần như phải bắt đầu lại từ đầu.

Bắt đầu lại từ đầu cũng được.

Trần Bạch ngồi khoanh chân trên ghế, thử vài thao tác cho quen tay, sau đó lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm, rồi điều chỉnh thiết bị và bắt đầu livestream.