Chẳng lẽ đây chính là lão tài xế từng trải?
Ngay cả khi chạm vào nước cũng không lộ đuôi, chậc chậc, Tống Tinh Dã không thể tưởng tượng ra, chỉ có thể nói thực lực của anh Hàn nhà cậu thật tốt.
Hoặc có thể nói là đoan trang kín đáo, rất phù hợp với ấn tượng của Tống Tinh Dã về người cá.
Mặc dù Tống Tinh Dã rất muốn xem chân của Tư Hàn biến thành đuôi sẽ như thế nào nhưng hiện tại, cậu vẫn chưa có cái gan chó đó để yêu cầu.
Tư Hàn tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của người cá, ngẩng đầu uống thêm vài ngụm nước lạnh, đồng thời suy nghĩ cách rời khỏi đây.
Thực tế thì anh đã chơi với người cá rất lâu, cho đến khi thời gian quy định đến, anh mới dùng giọng lạnh nhạt nhắc nhở đối phương: "Sắp hết giờ rồi, mau đứng dậy mặc quần áo."
Tống Tinh Dã rất kinh ngạc: "Còn có thời gian quy định à?"
Tư Hàn liếc nhìn tờ hướng dẫn trên bàn, gật đầu: "Suối nước nóng đều có thời gian quy định để phòng trường hợp khách xảy ra tai nạn."
"Thì ra là vậy." Tống Tinh Dã hơi không nỡ rời khỏi hồ, lắc đuôi nằm trên thành hồ: "Nếu vượt quá thời gian sẽ bị đuổi ra ngoài à?"
"Sẽ không." Tư Hàn nhanh chóng liếc nhìn cậu: "Cần phải trả thêm tiền."
Mắt Tống Tinh Dã sáng lên: "Vậy thì trả thêm tiền, em còn muốn ngâm thêm một chút."
Tổng giám đốc Tư đã chịu đựng sự giày vò bấy lâu nay, khó có thể tưởng tượng anh còn phải ở đây chịu đựng thêm một giờ nữa: "Cậu không phải... còn phải đi chơi trượt băng sao?" Suy nghĩ một chút, anh nhắc nhở Tống Tinh Dã.
"Đúng là vậy... Nhưng mà..." Tống Tinh Dã quay đầu nhìn lại cái đuôi của mình, được rồi, ngâm nước nóng quá lâu cũng không tốt: "Vậy thì em lên."
Nói rồi biến đuôi thành chân, luyến tiếc trèo ra khỏi hồ nước nóng.
Rửa sạch dưới vòi sen nước lạnh, cậu vào mặc quần áo của mình.
Trong khoảng thời gian này, Tư Hàn căn bản không dám nhìn người cá trẻ tuổi không biết xấu hổ kia, bởi vì quần của đối phương đã không biết biến mất từ bao giờ.
Có thể nói, đây thực sự là một người theo đuổi vô liêm sỉ nhất.
Tống Tinh Dã ngâm mình trong suối nước nóng, ra ngoài gió thổi, đột nhiên buồn ngủ, bèn ngáp một cái: "Anh Hàn, buồn ngủ quá, hay là chúng ta đừng đi trượt băng nữa."
"Ừ." Tư Hàn gật đầu: "Về nghỉ ngơi đi."
"Anh cũng nghĩ vậy." Tống Tinh Dã nói.
Trở về phòng, Tống Tinh Dã ngã ngay xuống giường ngủ khò khò.
Tư Hàn nhìn đôi chân còn chưa cởi giày của người kia, nhíu mày đẩy đẩy cậu: "Dậy nào, ngâm nước nóng xong phải bôi kem dưỡng rồi mới ngủ, Tống Tinh Dã?"
Nếu không da chân sẽ nứt nẻ, ngày hôm sau sẽ rất khó chịu.
"Ư..." Tống Tinh Dã lật người nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn: "Không sao đâu, em ngủ một giấc trước, ngủ dậy rồi bôi."
Tư Hàn: "..."
Tư Hàn tin lời cậu mới lạ, ở bên cạnh vừa xử lý công việc vừa chờ xem khi nào thì cậu tỉnh.
Nhưng có khả năng không?
Tống Tinh Dã hoàn toàn có thể ngủ đến trời đất già nua, Tư Hàn không tin rằng cậu sẽ tỉnh dậy giữa chừng để bôi kem dưỡng.
Ngày mai da chân chắc chắn sẽ nứt.
Đừng nói đến trượt tuyết, e rằng ngay cả đi lại bình thường cũng trở thành vấn đề.
Tư Hàn khẽ thở dài, bất lực đặt máy tính xuống, đi đến trước vali của Tống Tinh Dã, mở vali của người kia ra.
Rất may, người kia không quên mang theo bộ đồ dùng chăm sóc.
Tư Hàn rất quen thuộc với những thứ này, lấy hết ra bày bên giường.
Sau đó nhẹ nhàng cởi giày của Tống Tinh Dã ra, để lộ đôi chân hơi ửng đỏ sau khi ngâm nước nóng, sờ vào vẫn còn ấm ấm, da đã dần khô.