Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Chương 31

"He he." Tống Tinh Dã coi như Tư Hàn đang khen anh ta, sờ mũi: "Vậy anh thích hoạt bát hơn hay là ít nói hơn?"

"Chưa nghĩ tới..." Tư Hàn nhìn thẳng về phía trước, đề nghị: "Đến sân bay còn phải mất một lúc, cậu ngủ một giấc đi."

"Cũng được." Tống Tinh Dã dựa vào ghế ngồi ngay ngắn.

Còn tranh thủ trả lời một tin nhắn của Tần Thiếu Phàm hỏi cậu ở phía trước có ổn không.

Nghe giọng điệu này có phải coi anh Hàn của cậu là quái vật không!

Tống Tinh Dã quyết định giúp Tư Hàn rửa sạch oan khuất: "Cậu mở to mắt ra mà xem, anh Hàn của tôi hòa đồng lắm."

Sau đó đặt tay cạnh tay Tư Hàn, tức là trên đầu gối, bấm một cái chụp ảnh gửi cho Tần Thiếu Phàm.

Gửi xong mặc kệ phản ứng bên kia, Tống Tinh Dã dựa vào ghế ngủ thϊếp đi.

Tiếp theo còn có máy bay, ô tô, lăn lộn khá lâu, đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên núi tuyết đã là một giờ chiều, mọi người đều không muốn tụ tập lại uống trà chiều, quyết định về phòng tự giải quyết, sau đó ngủ trưa.

Vậy là vấn đề nảy sinh, Tần Thiếu Phàm chịu trách nhiệm đặt phòng đã đặt hai phòng tiêu chuẩn, bốn người sẽ phân chia như thế nào?

Tư Lộ cẩn thận liếc Tư Hàn một cái, ôm tay người yêu: "Em và anh Phàm ở một phòng?"

Tư Hàn lộ nét lạnh lùng trên mặt: "Sao chỉ đặt hai phòng?"

Tần Thiếu Phàm vội giải thích: "Là thế này, vì kỳ nghỉ hè là mùa du lịch cao điểm nên phòng không đủ."

Tống Tinh Dã không thấy hai phòng có vấn đề gì, bốn anh em họ ra ngoài thậm chí có thể ở chung một phòng.

"Vậy em và anh Phàm ở một phòng đi." Tống Tinh Dã hiểu được tâm trạng của Tư Hàn là anh trai, lập tức kéo vali đứng cùng anh em.

Tần Thiếu Phàm muốn đồng ý nhưng anh ta phát hiện Tư Hàn nhìn anh ta vẫn không mấy thiện cảm.

"Anh!" Tư Lộ không chịu được nữa, nổi giận với anh trai: "Phòng có hai cái giường mà? Chúng em đâu có làm gì, em còn chưa đến hai mươi tuổi nữa."

Căng thẳng một lúc, Tư Hàn cảnh cáo Tần Thiếu Phàm một cách nhàn nhạt, sau đó nói với Tống Tinh Dã: "Lấy thẻ phòng, chúng ta đi."

Tư Lộ chưa đến hai mươi tuổi không sao nhưng Tống Tinh Dã đã đủ hai mươi tuổi rồi, nhìn thế nào cũng dễ xảy ra chuyện hơn Tư Lộ.

"Được." Tống Tinh Dã lấy thẻ phòng, trước khi đi còn vỗ vai Tần Thiếu Phàm: "Cậu em, từ từ thôi."

Tần Thiếu Phàm đấm cậu một cái nhưng không nói nên lời, vì so với Tống Tinh Dã, anh ta ở trước áp lực mạnh mẽ của Tư Hàn quả thực nhát như một chú mèo con.

Điều này rất không khoa học phải không?

Tư Lộ chậc chậc: "Tống Tinh Dã thật mạnh mẽ, anh ấy làm thế nào để hòa hợp với anh trai em thế..."

Nghĩ đến đây, cái ý nghĩ khủng khϊếp đó lại xuất hiện trong lòng Tư Lộ nhưng không dám nghĩ tiếp, vì nhà họ chỉ có một đứa con trai, nếu thật sự cong thì cha mẹ sẽ phát điên mất.

Phòng Tần Thiếu Phàm đặt có hai cái giường, Tống Tinh Dã vừa vào cửa đã ném vali sang một bên, cả người không chút hình tượng nằm phịch xuống chiếc giường đầu tiên: "Á, mệt chết em rồi."

Tư Hàn đi sau vào đang dùng ánh mắt kén chọn đánh giá căn phòng, không lớn, trang trí theo phong cách Trung Quốc, đơn giản sạch sẽ, tạm coi là đạt yêu cầu.

Thỉnh thoảng đi thị sát cửa hàng ở nơi khác, Tư Hàn cũng phải ở khách sạn.

Tất nhiên, khách sạn mà thư ký đặt cho anh toàn là khách sạn năm sao, đúng là lần đầu tiên Tư Hàn ở loại phòng bình dân như hôm nay.