Hứa Tình và Tống Khê vội vàng, một người vỗ lưng một người xoa ngực, Tống Dục Thanh cau mày dìu Tống Cư Vỹ lên lầu nghỉ ngơi.
Tống Hằng Hiên nhanh tay nhanh mắt cầm lấy điện thoại.
Tống Tầm Nam để điện thoại ở xa một chút, đặt lên bàn. Cậu đoán cuộc gọi này sẽ không kết thúc nhanh như vậy, để vừa gõ phím vừa nghe tiếng la hét của nhà họ Tống cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cậu, coi như đang nghe một bản nhạc nền sôi động vậy.
Tiếng bàn phím qua điện thoại vang rõ trong tai của Tống Hằng Hiên, anh ta lạnh lùng cảnh cáo: "Tiểu Nam, đừng có làm loạn."
Nếu tiếp tục như vậy, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu cha giận quá mà thực sự đuổi Tống Tầm Nam ra khỏi nhà thì sao? Tống Hằng Hiên càng nghĩ càng bực bội.
Không nên như thế này, sao Tống Tuấn Nam có thể nói ra những lời như vậy?
Phải chăng gần đây cảm thấy bị bỏ rơi, muốn dùng hành động bỏ nhà đi bụi và chuyển hộ khẩu để thu hút sự chú ý của họ?
"Tôi không làm loạn, tôi rất nghiêm túc, không nghe ra sao?" Tống Tầm Nam cười nhạt.
Tống Hằng Hiên kéo kéo cà vạt để thở dễ hơn, càng nghĩ càng chắc chắn là như vậy, rồi nói với đầu dây bên kia: "Tiểu Nam, những gì cậu nói bây giờ đều là trong lúc giận dỗi, đội cậu bình tĩnh lại, ngày mai quay về giải thích rõ ràng với chúng tôi."
Anh ta ba hoa đôi ba câu định hình việc "chuyển hộ khẩu" của Tống Tầm Nam chỉ là cơn giận nhất thời, vậy thì cha sẽ không trách phạt quá nặng, chờ Tống Tầm Nam về sẽ dạy dỗ lại. Những việc như thế này trước kia xảy ra nhiều rồi, tính cách của Tống Tầm Nam nếu không cho một cái mặt lạnh thì không biết chừng mực.
Nhưng cũng không thể dồn người ta vào chân tường, dùng cây gậy gõ nhưng cũng phải cho quả ngọt, không phải Tống Tầm Nam thích chơi game nhất sao, bảo thư ký tìm nhãn hiệu cậu ấy thích và mua một cái máy tính về để an ủi.
Như vậy thì chắc chắn cậu ấy sẽ không còn giận dỗi như trẻ con nữa.
Tống Hằng Hiên quyết định trong lòng, nói với đầu dây bên kia: "Vậy thì thế này, ngày mai cậu về giải thích rõ ràng, đừng làm cha giận."
Tống Tầm Nam không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Tống Hằng Hiên đã nghĩ ngợi những gì. Cậu đắm chìm trong thế giới mã hóa của mình, đến nửa tiếng sau mới nhớ ra mình đang gọi điện thoại.
Nhìn lại thì thấy cuộc gọi đã kết thúc, cậu cũng không để tâm, dù sao ngày mai cũng phải về nhà họ Tống một chuyến để lấy sổ hộ khẩu.
Trong phòng ngủ.
Hứa Tình nói: "Được rồi, ông đừng tức giận nữa, hạ hỏa đi. Tiểu Khê, rót cho cha con cốc nước."
Tống Cư Vỹ thở hổn hển, vẻ mặt đầy khó chịu: "Tôi còn uống nước gì nữa? Bà xem bà dạy con giỏi quá!"
Hứa Tình bị nói như vậy, sắc mặt cũng không tốt hơn: "Đừng nói như thể chỉ mình tôi nuôi dạy nó, ông không có trách nhiệm gì sao? Chỉ có thể nói không phải máu mủ ruột rà, rốt cuộc không thể nuôi thành người được."
"Muốn rời nhà? Được!" Tống Cư Vỹ vung tay, quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, "Ngày mai tôi muốn xem Tống Tầm Nam rốt cuộc muốn làm gì!"
Tống Cư Vỹ phát một trận giận dữ, Tống Dục Thanh và Tống Khê vội vàng tiến lên trấn an.
"Được rồi, các con ra ngoài đi, để cha mẹ nói chuyện." Tống Cư Vỹ hít một hơi sâu, vẫy tay đuổi Tống Dục Thanh và Tống Khê ra ngoài.
Tống Khê còn muốn nói gì đó, nhưng Tống Dục Thanh đã kéo hắn ra ngoài.
Đóng cửa lại, Tống Dục Thanh mỉm cười với Tống Khê.
Tống Khê có chút sợ hãi anh hai này.
Tống Hằng Hiên là con trai trưởng của nhà họ Tống, được nuôi dạy theo tiêu chuẩn của người thừa kế, tính cách lạnh lùng nhưng khá chính trực. Chỉ có Tống Dục Thanh, suốt ngày treo nụ cười trên môi, khiến người ta không thể nắm bắt được cảm xúc thật của anh ta, Tống Khê luôn cảm thấy anh ta có chút phản nghịch.
Đôi mắt hoa đào của Tống Dục Thanh híp lại, ánh mắt lấp lánh, cười nói: "Em trai, cho em một lời khuyên, đừng đi chọc giận em ba."
"Anh hai có ý gì?" Tống Khê giả vờ ngây thơ ngẩng đầu nhìn anh ta, bị ánh mắt của anh ta làm cho giật mình, trong lòng thầm mắng con cáo già, khó trách anh ta có thể trở thành ảnh đế của làng giải trí, chỉ riêng gương mặt này đã thu hút không ít fan.
Tống Dục Thanh cười cười.
Trong mắt anh ta, bất kể là những thủ đoạn nhỏ của Tống Khê, hay sự bất thường gần đây của Tống Tầm Nam, đều chỉ là những cách để hai bọn họ tranh giành sự chú ý, anh chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Cha mẹ thiên vị cậu con trai nhỏ vừa nhận lại, anh ta là anh trai cũng không cần phải vạch trần điều đó, phải không?
Tống Dục Thanh nói: "Nhà họ Tống vì có tiền, hồi nhỏ chúng ta đều từng bị bắt cóc. Anh và anh cả đều được cảnh sát cứu khi trao tiền chuộc, chỉ có em ba là không, em biết tại sao không?"
Nói đến cuối, anh ta cố ý hạ giọng, như đang kể một bí mật chỉ hai người biết.
Tống Khê vô thức hỏi: "Tại sao?"
"Rất đơn giản, khi bọn bắt cóc dùng dao kề cổ để đe dọa cha, em ba tự lao vào dao như muốn chết trùm," Tống Dục Thanh như đang kể một câu chuyện cổ tích, giọng điệu mang theo nụ cười, không hề thể hiện chút lo lắng cho người thân của mình, "Bọn bắt cóc bị dọa sợ, buông tay, sau đó em ba dùng sợi dây thừng trên tay siết cổ bọn chúng, suýt chút nữa làm chúng ngạt thở, cảnh sát phục kích rất dễ dàng khống chế được chúng."
Theo lời kể của Tống Dục Thanh, Tống Khê dường như nhìn thấy cảnh tượng Tống Tầm Nam lúc 11 – 12 tuổi, ánh mắt bình tĩnh nhưng điên cuồng, ngược tay siết chặt cổ bọn bắt cóc, đè chúng xuống đất, cổ tay thắt chặt, sợi dây thừng căng cứng——
Nghĩ đến cảnh tượng đó, nhịp thở của Tống Khê nhanh hơn, rồi nghe thấy tiếng cười ác ý của Tống Dục Thanh.
"Đùa thôi, đừng coi là thật," Tống Dục Thanh vỗ vai Tống Khê, "Coi như là câu chuyện trước khi đi ngủ, chúc ngủ ngon, em trai."