2 giờ chiều, đúng là giờ ngủ trưa, trên đường không có mấy người.
Tống Tầm Nam đang ăn bánh bao, bỗng nghe thấy tiếng chửi bới từ con hẻm phía sau.
Cách một khoảng.
Nơi đây hẻo lánh, người qua lại cũng tạp nham, những người đi đường nghe thấy tiếng đều mang vẻ mặt thấy quen thuộc chẳng lạ.
Tống Tầm Nam vốn cho rằng là đánh nhau, không định can thiệp, nhưng âm thanh ngày càng lớn, khiến cậu nhíu mày.
Bước vào bên trong rồi rẽ phải, trước mắt không phải là cảnh bọn du côn đánh nhau, mà là một đám người đang vây quanh một cậu bé mập trông giống học sinh trung học, đánh đấm túi bụi.
Tiếng bước chân của Tống Tầm Nam khiến họ chú ý, cảnh giác nhìn qua, nhưng sau khi thấy thân hình gầy gò của cậu thì lập tức không còn đề phòng nữa.
"Cứ tưởng ai, hóa ra là một con gà yếu ớt."
"Đi chỗ khác đi, đừng ở đây làm phiền, không thì đánh luôn cả mày đấy!"
Tống Tầm Nam làm ngơ, tiếp tục bước tới.
Cậu đi đến trước mặt cậu bé mập, cúi đầu nhìn xuống hỏi: "Còn sống không?"
Cậu bé mập ngẩng đầu liếc nhìn cậu, nhịn đau gật đầu đáp lại.
Đám du côn thấy mình bị phớt lờ, nổi giận đùng đùng.
"Được, muốn lo chuyện bao đồng đúng không, hôm nay tao sẽ cho mày toại nguyện!"
"Thằng này nhìn là biết có tiền, chúng ta cướp thêm một đứa nữa!"
"Anh em lên!"
Tống Tầm Nam xác nhận học sinh trung học không sao, sau đó quay lại nắm lấy cú đấm của tên du côn đang lao tới, nhấc đầu gối chặn lại rồi đá văng hắn ra xa, khi tên thứ hai lao tới, cậu thẳng tay đấm một cú, khớp ngón tay kẹp chặt cổ tay đối phương, tàn nhẫn dùng sức.
Cậu hành động dứt khoát, không chút nương tay, chỉ một lúc đã hạ gục một đám.
Không thèm nhìn đám du côn đang nằm la liệt rêи ɾỉ trên mặt đất, Tống Tầm Nam nói với cậu bé mập: "Tự đứng dậy đi."
Cậu bé mập hít vào một hơi: "...Anh không thể đỡ tôi một chút sao?"
Tống Tầm Nam liếc nhìn cậu ta, giọng điệu không đổi: "Tự đứng dậy."
Cậu bé mập không còn cách nào khác, đành phải dựa vào tường đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên thì hét lớn: "Cẩn thận——!"
Một tên du côn rút dao ra, tấn công Tống Tầm Nam từ phía sau.
Tống Tầm Nam quay lại đỡ đòn, mặc kệ cánh tay bị dao cắt trúng, bàn tay dính máu khóa chặt vai tên côn đồ, dùng sức mạnh bẻ gãy lực của hắn, kéo ngược cánh tay hắn ra sau, tay kia nắm lấy đầu hắn, đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng bốp bốp, nghe mà kinh hãi.
Con dao nhỏ sớm đã rơi xuống đất.
"Xài dao?" Tống Tầm Nam vừa dứt lời, nắm tóc tên đó nhấc lên, lại hung hãn đập vào tường.
"Đau quá!! Xin lỗi anh trai, là tôi không biết trời cao đất dày, anh tha cho tôi, đau quá! Máu chảy ra rồi..."
Tống Tầm Nam lại đập mạnh một cái, giọng điệu lạnh lùng pha chút khó chịu: "Câm miệng."
Lần này hiệu quả rất tốt, đối phương lập tức im lặng.
Cậu bé mập nhìn cậu, miệng há thành hình chữ O, ánh mắt dần dần nóng bỏng.
Trước khi vào đây, Tống Tầm Nam đã báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh đã đến.
Nhìn đám du côn nằm la liệt dưới đất, bọn họ không biết nên bắt bên nào.
Có người nhận ra một trong những tên du côn là kẻ đầu gấu ở đây, liền kéo lên định đưa về đồn.
Tống Tầm Nam buông tay đang ấn chặt người tên côn đồ, máu chảy dọc theo cánh tay gầy guộc của cậu, tụ lại thành những giọt máu ở đầu ngón tay, rơi xuống đất từng giọt "tách tách".
Hiện trường nhanh chóng được xử lý, có người đến băng bó sơ cứu vết thương cho Tống Tầm Nam, hỏi han về sự việc.
Vụ ẩu đả thông thường thì chỉ cần đến đồn cảnh sát làm biên bản là xong, nhưng vết thương của Tống Tầm Nam khá sâu, không biết có bị nhiễm trùng hay không, cậu phải nhanh chóng đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván.
Can thiệp chuyện bao đồng khiến mình bị thương, Tống Tầm Nam có chút bực bội, hất mái tóc mái trước trán lên.
Vừa hay gần đó có một bệnh viện 3A, Tống Tầm Nam từ chối sự giúp đỡ của cảnh sát muốn đi cùng, cậu bé mập cũng muốn đi theo cậu, nhưng bị cậu lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi im miệng không dám nói nữa.
Tống Tầm Nam tự mình bắt taxi đến bệnh viện, sau đó đăng ký khám bệnh. Khi ra khỏi bệnh viện, cánh tay phải của cậu quấn đầy băng gạc, khuôn mặt thiếu đi chút huyết sắc, đang chờ lấy thuốc ở nhà thuốc.
Trong sảnh bệnh viện vang lên tiếng ồn ào bất thường.
"Cha tôi chính là bị lũ quỷ mặc áo blouse trắng này gϊếŧ chết! Chính là các người gϊếŧ ông ấy! Tôi sẽ kiện các người, khiến các người phải phá sản!"
"Này anh, nói chuyện phải có bằng chứng!"
"Cha tôi chết rồi đây không phải là bằng chứng sao? Hả?!"
Tống Tầm Nam chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay đi, không có hứng thú.
Vẫn nên tránh xa chuyện ồn ào, cậu đã nếm trải hậu quả của việc nhiều chuyện rồi.
Tống tần Nam lấy thuốc ở nhà thuốc xong, tay trái xách túi thuốc đi ra ngoài.
Lúc này sự việc càng lúc càng náo loạn, không ít người đến xem vây quanh ba lớp trong ba lớp ngoài, Tống Tầm Nam vừa nói "Nhường đường" vừa chen ra ngoài, đi đến giữa thì liếc nhìn vào trong.
Gia đình người gây rối đã dẫn theo một đám người đến, bảo vệ bệnh viện có phần khó đối phó, trên mặt đều bị thương, bác sĩ cũng tham gia, vừa giảng đạo lý vừa ngăn cản gia đình người gây rối.
Tuy nhiên Tống Tầm Nam không nhìn họ, mà nhìn vào một bóng người cao gầy mặc áo blouse trắng ở giữa. Trong tình huống hỗn loạn như vậy, người đó dường như không hề bị ảnh hưởng, bình tĩnh và lạnh lùng.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cậu, người đó ngẩng đầu nhìn về phía này, một cái nhìn đã khóa chặt Tống Tầm Nam nổi bật giữa đám đông.
Hai ánh mắt lạnh lẽo va chạm, không thể nói ai lạnh lùng hơn.
Giống như hai viên đá được thả vào đáy ly thủy tinh mùa hè, phát ra tiếng "xì xì" toả hơi lạnh.
Tống Tầm Nam vừa mất tập trung đã bị đẩy sang một bên, cậu nhíu mày vừa đứng vững thì phát hiện mình đã ở ngay trung tâm, người nhà đang hét lớn đòi bác sĩ phải đền mạng cho cha mình đứng ngay bên cạnh, nước bọt của người này gần như bắn vào mặt cậu.
Tống Tầm Nam không muốn dính líu, vừa định chen về phía sau thì người nhà bên cạnh đột nhiên kích động, cầm chai bia không biết lấy từ đâu, hét lớn "Gϊếŧ người phải đền mạng" rồi xông vào trong!
Tống Tầm Nam bị kéo đi, cũng lao vào, lảo đảo mấy bước thì được người phía sau đỡ mới đứng vững, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay chai bia trước mặt.
“Mẹ kiếp!” Tống Tầm Nam dù có được giáo dưỡng tốt đến đâu cũng phải chửi thề.
Hôm nay cậu ra khỏi nhà quên xem lịch âm rồi!