Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 25

Chương 25

Cô ấy không biết tại sao bên trong chiếc vòng tay lại có một không gian như vậy, cũng không chắc là không gian đó có thể bị người ta chuyến đi hay không...

Nói cho cùng thì đây cũng không phải là dị năng của cô ấy.

Dưới tình huống này, đóng kín không gian sẽ làm cô ấy cảm thấy an tâm hơn một chút.

Tưởng Ngư quyết định rồi——

Để che giấu bí mật này, cô ấy sẽ học cách làm ruộng!

Nghe vậy, Thịnh An hơi nhướng mày, gật đầu:

"Được, vậy em ở lại đây chăm chỉ học tập với mấy người thầy Chu đi nhé. Buổi tối gặp lại."

Tưởng Ngư theo bản năng nhìn bầu trời: “Không phải giờ đã tối rồi sao?”

Trời cũng đã đen rồi đó!

Thịnh An nói đầy thâm ý: "Chỉ còn lại 21 ngày nữa thôi, em cho rằng thời gian nghỉ ngơi của chúng ta có thể sớm được như vậy sao? Cố lên nhé, Tiểu Ngư Nhi."

Cô vỗ nhẹ vào vai Tưởng Ngư một cái.

Lúc này Hách Kính Nghiệp vội vàng đi tới, gấp gáp nói: "Chị Thịnh, hôm nay có một dị đoan khác đã ra tay chơi lớn."

Vẻ mặt Thịnh An trở nên nghiêm túc, quay người rời đi.

Tưởng Ngư bị mấy từ "dị đoan" và "chơi lớn" gợi lên hứng thú.

Cô ấy nắm lấy tay áo Thịnh An, nói: "Chị Thịnh, dẫn em đi cùng với. Em cũng muốn xem những dị đoan khác trông như thế nào!"

Thịnh An tàn nhẫn từ chối: "Không được, em có việc cần phải làm rồi."

"Vậy sau khi em làm xong việc, em có thể đi tìm mấy người không?" Ánh mắt Tưởng Ngư đầy trông mong.

Đôi mắt Thịnh An khẽ động.

Làm xong việc của cô ấy?

Cô cười nói: “Ừ, chỉ cần em làm xong việc của em thì chị sẽ cử người đến đón em.”

Ba chữ "việc của em" được nhấn mạnh kha khá.

Tưởng Ngư lại không nghe ra được, cô ấy gật đầu thật mạnh, vô cùng nhiệt tình.

"Được, chị Thịnh, chị đợi em nhé!!" Cô ấy hét lên.

Thịnh An đã cùng Hách Kính Nghiệp rời đi rồi, vạt áo khoác của cô hơi lay động, bóng lưng nhìn rất ngầu lòi.

Nghe vậy, cô giơ tay lên vẫy vẫy, cũng không quay đầu lại.

Tưởng Ngư hít một hơi thật sâu, xoay người: "Vậy, giờ tôi cần phải làm gì?"

"Trước tiên huấn luyện cơ bản cái đã, nếu như cái gì cô cũng không biết thì chúng tôi không dám cho cô tiếp xúc với những hạt giống và thực vật này."

Viện sĩ Chu nói, chỉ vào những thứ được mấy nhà nghiên cứu khác ôm tới: “Trước tiên là đọc tất cả các cuốn sách này đi, tôi đã đánh dấu những điểm chính cho cô rồi. Còn có cả những video và tư liệu này nữa, cô đều phải xem qua hết một lượt mới được."

Tưởng Ngư nhìn qua theo ngón tay của ông ấy.

Hai cái thùng các tông lớn chứa đầy những cuốn sách dày cộp.

Trên bàn có đặt một đống hồ sơ chất cao ngang tầm tay, một chiếc máy tính đang được mở sẵn, một cái folder nặng cả 1tb...

Viện sĩ Chu: “Tối nay chúng ta xem xong những cái này trước, ngày mai lại xem...”

Đôi mắt của Tưởng Ngư tối sầm lại.

*

Chiếc xe gầm thấp bon bon chạy trên đường.

Thịnh An lái xe vừa nhanh lại vững vàng, Hách Kính Nghiệp ngồi ở ghế phụ, báo cáo tình hình cho cô nghe: "Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều đã bị thẩm vấn rồi. Bọn họ đòi cái vòng tay đó cũng là vì trùng hợp thôi. Trần Kiều Kiều cho rằng cái vòng tay tổ truyền đó của Tưởng Ngư là thứ có giá trị lớn."

Cô gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục.

Hách Kính Nghiệp nhanh chóng lược qua những thông tin trong tay.

"Lê Uyển Vân, hai mươi ba tuổi, cha mẹ qua đời từ một năm trước, để lại một khối tài sản thừa kế lớn. Bảy ngày trước, cô ấy còn bận tranh giành công ty của cha mẹ mình với người chú họ. Ba ngày trước, cô ấy đột nhiên đề nghị bán cổ phần của mình cho người chú họ với giá 3 tỷ.”

"Đồng thời, cùng ngày, cô ấy bắt đầu bán xe bán nhà, tất cả đều là trong tình trạng bán gấp. Trước mắt đã thu về tài khoản được một 1 tỷ, còn có 1 tỷ tài sản khác cũng đang được rao bán."

Thịnh An gật đầu: "Tiếp tục."

Hách Kính Nghiệp: “Hôm nay 3 tỷ kia đã vào tài khoản của cô ấy rồi, đồng thời cũng bán ra và vào sổ luôn 1 tỉ tài sản cố định hôm trước. Bây giờ 4 tỷ này vẫn còn trong thẻ ngân hàng của cô ấy, chưa hề có hoạt động chi ra nào."

Trên máy tính của ta hiện lên một giao diện.

Hách Kính Nghiệp liếc nhìn rồi nói: “Vừa rồi, Lê Uyển Vân đã liên hệ với người môi giới chuyên nghiệp, lại lần nữa yêu cầu xử lý đống tài sản của mình càng sớm càng tốt. Cô ấy hy vọng là có thể xử lý được toàn bộ tài sản trong vòng bảy ngày, mau chóng thu tiền về."