Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 22

Chương 22

Tưởng Ngư còn muốn hỏi, nhưng không hiểu sao, nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Thịnh An, cô ấy lại không dám lên tiếng.

Vì vậy, cô ấy lại hỏi Hách Kính Nghiệp: "Không phải là muốn chị Thịnh áp chế Thu Vũ sao? Sao lại còn giao hết những dị đoan khác cho Thu Vũ vậy? Chẳng lẽ là vì dị năng của cô ấy ư?"

Tưởng Ngư có chút không vui.

Hách Kính Nghiệp cười cười, giơ tay đẩy đấy cái kính lên: "Cô đùa gì vậy? Chị Thịnh của chúng ta có thể nhượng bộ được chắc? Đương nhiên là còn có nguyên nhân khác rồi."

Tưởng Ngư nghiêng người về phía trước, tò mò: "Là gì vậy?"

Vấn đề này đã được Thịnh An lên tiếng trả lời.

"——Tôi muốn đội trưởng Kỳ Lăng Vụ của Đội 0, thế nên ba dị đoan kia đều về tổ A cả."

Đội 0!

Tưởng Ngư lại được nghe cái từ này thêm một lần nữa.

Lại nghĩ đến những gì Hách Kính Nghiệp vừa nói, Thịnh An và Thu Vũ đều xuất thân từ Đội 0.

Cô ấy mở to hai mắt, nghi hoặc: "Đội 0 rốt cuộc là gì vật? Lợi hại lắm à?"

“Lợi hại lắm.” Vẻ mặt Hách Kính Nghiệp đầy kính sợ: “Khi tôi còn ở trong đội thông tin, tôi mong chờ nhất là được hợp tác với Đội 0 đấy. Nói thế nào nhỉ, Đội 0 là một nhóm những người toàn năng chuyên thực hiện các nhiệm vụ bí mật nhất, khó khăn nhất của quốc gia."

Dừng một chút, anh ta dùng một câu để hình dung: "Vũ khí hình người quốc gia, một cỗ máy chiến đấu bằng xương bằng thịt."

Hô hấp của Tưởng Ngư cứng lại.

Vũ khí hình người, một cỗ máy chiến đấu bằng xương bằng thịt...

Thật là một đánh giá khủng khϊếp.

Cô ấy vô thức nhìn Thịnh An, chỉ nhìn thấy được mỗi mặt nghiêng quạnh quẽ và sắc bén của cô thôi.

Tưởng Ngư có chút hồ nghi. Chị Thịnh trông khá gầy yếu, chị ấy mạnh đến thế sao?

Hách Kính Nghiệp nhận ra sự nghi ngờ của cô ấy, trợn mắt nói: "Tưởng Ngư, đừng bao giờ nghi ngờ chị Thịnh. Sau này cô sẽ hiểu."

Tưởng Ngư ngập ngừng mà gật gật đầu.

Thật thế sao?

Cô ấy bán tín bán nghi, cũng thôi không rối rắm về vấn đề này nữa, lại hỏi:

"Đội 0 lợi hại như vậy, mà đội trưởng Kỳ còn là thủ lĩnh của bọn họ nữa, vậy hẳn là rất mạnh ha?"

Hách Kính Nghiệp gật đầu, kiêu ngạo mà hất cằm.

“Tất nhiên, đội trưởng Kỳ cũng là một huyền thoại đó. Anh ấy là một tay bắn tỉa hàng đầu, bọn tôi đều lén đánh giá đội trưởng Kỳ là "tầm nhìn thì giới hạn bởi đôi mắt, nhưng tầm bắn không phải là giới hạn của tay súng bắn tỉa hàng đầu". Đội trưởng Kỳ không hề có giới hạn."

Tưởng Ngư không hiểu sao lại có chút kính sợ.

Hách Kính Nghiệp xoa xoa tay, đắc ý: "Đội trưởng Kỳ gia nhập tổ B có nghĩa là chị Thịnh có thể điều động toàn bộ Đội 0. Cô có còn nghĩ lần này chị Thịnh bị thua thiệt không?"

Tưởng Ngư vô thức lắc đầu.

Thịnh An lái xe, lười biếng nói: “Tôi đã nhìn thấy hai dị năng giả thủy hỏa đó rồi. Đừng nói hiện tại, cho dù sau này có trở nên mạnh hơn thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của Đội 0 đâu.”

Có được dị năng thì có thể rất mạnh, nhưng Đội 0 vốn cũng đã rất mạnh rồi.

Bọn họ là một đám người vừa đáng yêu lại vừa đáng sợ đến cực điểm.

- Mà Thịnh An lại đến từ nơi đó.

Tưởng Ngư có một vấn đề khác.

Cô ấy ghé đầu vào bên cạnh Hách Kính Nghiệp, mắt sáng rỡ mà nói: "Nếu đội trưởng Kỳ mạnh như vậy, lại còn đại diện cho Đội 0, vậy thì tại sao Thu Vũ - đội trưởng của tổ A, lại có thể đồng ý vậy?"

Tổ B muốn áp chế tổ A, tổ A cũng muốn áp chế tổ B.

Hách Kính Nghiệp đột nhiên bật cười, nhưng rất nhanh đã rút lại ý cười, nghiêm túc mà đẩy mắt kính lên——

"Cũng chằng còn cách nào. Đội trưởng Kỳ là người yêu của chị Thịnh chúng ta. Cho dù Thu Vũ có cướp được người, chỉ sợ cô ấy cũng vẫn lo là đội trưởng Kỳ sẽ lừa cô ấy."

Tưởng Ngư: "!!"

Cô ấy vô thức nhìn qua Thịnh An, quả thực là không thể tin được người này vậy mà lại có người yêu?

Từ từ!

Tưởng Ngư: “Tại sao là người yêu, mà không phải là bạn trai?”

Hách Kính Nghiệp bất đắc dĩ: “Cái này cô phải hỏi chị Thịnh chứ.”

Tưởng Ngư nhìn Thịnh An, đôi mắt chớp chớp, lấp la lấp lánh.

Thịnh An liếc nhìn cô ấy qua kính chiếu hậu, mỉm cười: “Hỏi ít thôi, đầu óc cũng đừng có nghĩ mãi đến chuyện yêu đương như thế, khỏe mạnh một chút đi.”

Tưởng Ngư bĩu môi: "Yêu đường thì sẽ không khỏe mạnh chắc?"

Cô ấy tựa đầu vào lưng ghé phía trước, nhìn Thịnh An: “Chị Thịnh thật xinh đẹp, càng nhìn càng thấy xinh đẹp. Tôi không tưởng tượng được là người như thế nào mới có thể xứng đôi với chị Thịnh đây?"