Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 15

Chương 15

Tưởng Ngư có vẻ như là không quá hài lòng lắm với không gian của mình.

Vẻ mặt Thịnh An lại có chút nghiêm trọng.

Hách Kính Nghiệp cũng lập tức ngồi thẳng dậy, cao giọng nói: “Đất đen á?!”

Tưởng Ngư ngơ ngác gật đầu.

Thịnh An chăm chú nhìn cô: “Rộng bao nhiêu?”

Tưởng Ngư: “Rất rộng, biên giới đầy sương mù, tôi không có đo cụ thể.”

Thịnh An chậm rãi thở ra một hơi.

Hách Kính Nghiệp thở dài: “Thì ra không gian của cô là đất đen, tốc độ dòng chảy giống hệt bên ngoài, lại còn rất lớn, nhưng cô lại chỉ định dùng nó để trữ vật tư, mà lại còn chê bôi nó không thể giữ tươi?"

Ánh mắt của anh ta giống như là đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

"A?" Tưởng Ngư càng thêm mờ mịt.

Hách Kính Nghiệp thực sự là cạn lời, anh ta quay đầu nhìn qua Thịnh An.

Thịnh An đã từng bị "Thời Tiêu" đả kích một lần rồi, nhưng bây giờ cô cũng đã nghĩ thoáng hơn một chút, bình tĩnh nói: "Thời Tiêu thật ngốc."

Đây còn không phải là "Thời Tiêu" mà Thịnh An vẫn ghét bỏ đó sao?

Đó chính là đất đen đấy!

Sau khi mạt thế đến, mặt đất đều trở nên khô cằn, vậy thì mảnh đất đen kia có thể dùng để trồng trọt đó.

Hơn nữa, đây còn là nơi thực nghiệm tốt nhất cho việc nghiên cứu khoa học và gieo trồng thực địa.

Thịnh An và Hách Kính Nghiệp liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý đồ của đối phương.

Tưởng Ngư cứ luôn cảm thấy bọn họ vốn chẳng phải là đang nói lời gì hay ho.

Nhưng bởi vì không gian mà cô ấy lại nhớ đến chuyện của đời trước.

"Mấy người không phải là tôi, không biết là tôi đã gặp phải những chuyện gì đâu. Hai kẻ khốn nạn Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều kia đã cướp đi không gian của tôi, rồi lại còn từng bước một mà dìm tôi xuống dưới bùn lầy nữa. Các người không biết là bọn họ đã làm gì tôi đâu!"

Nói đến đây, cảm xúc của Tưởng Ngư có chút không xong, khóe mắt như muốn nứt ra.

"Khi tận thế mới bắt đầu, Trần Kiều Kiều đã dùng không gian để dự trữ không ít đồ ăn, Dư Lợi Thiên đi theo cô ta nên cũng được cơm ngon rượu say.”

"Đời trước, tôi không phát hiện ra Dư Lợi Thiên có gì không ổn, trước tận thế chúng tôi cũng không hề chia tay. Mạt thế đến, bọn họ mang tôi theo, rồi coi tôi như nô ɭệ."

Cơ thể cô ấy càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn, giọng nói khàn khàn tối nghĩa:

"Bọn họ không cho tôi ăn, tôi muốn ăn thì phải giống như chó mà nhặt trên mặt đất, còn giao tôi cho hết tên dị năng giả này đến tên dị năng giả khác làm nhục..."

"Tôi cố gắng bỏ chạy nhưng lần nào cũng bị bắt lại, còn bị đánh rất dữ nữa."

"Sau đó, dị chủng làm loạn trong căn cứ lâm thời. Trần Kiều Kiều kéo tôi ta làm khiến chắn đạn cho cô ta. Tôi bị đám dị chủng cắn xé, cuối cùng vất vả lắm mới trốn thoát được. Bọn họ chê tôi vô dụng, lại ném tôi cho đám dị chủng..."

Sau khi trải qua tất cả những điều này, làm sao cô ấy có thể không căm ghét đôi nam nữ đê tiện cặn bã đó được cơ chứ?

Thịnh An bước tới, vỗ nhẹ lên bả vai cô ấy.

Lần này, Tưởng Ngư gần như vỡ vụn. Cô ấy dựa vào Thịnh An, cảm nhận được cơ thể mạnh mẽ của đối phướng, rồi mới thở ra được.

Bàn tay của Thịnh An vẫn kiên nhẫn mà vỗ về cô ấy.

Tưởng Ngư dựa vào cô, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, giọng nói đầy phẫn nộ:

"Vào ngày tôi được trùng sinh về đây, tôi thiếu chút nữa đã trực tiếp gϊếŧ luôn bọn họ! Nếu không phải là tôi vẫn còn có chút lý trí, tôi cũng đã không chịu đựng cơn uất hận chỉ để vạch trần chuyện của bọn họ để rồi chia tay Dư Lợi Thiên đâu."

Thế giới này còn chưa trở nên hỗn loạn, cô ấy không thể tùy tiện gϊếŧ người được.

Nhưng cô ấy vẫn bị đè nén!

Thịnh An xoa đầu cô ấy: "Đương nhiên là cô có thể hận, đương nhiên là phải báo thù rồi. Bọn họ đáng đời."

Giọng điệu vô cùng tự nhiên.

Tưởng Ngư ngẩng đầu lên, nhìn vào trong mắt cô, dường như nó có thể bao dung được hết thảy.

Cái cảm giác được thấu hiểu, được ủng hộ này...

Thực sự là khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Tưởng Ngư nghiêng người lại gần hơn, như thể đang hấp thu sức mạnh vậy.

Thịnh An vỗ vai cô ấy mà an ủi.

Khóe miệng Hách Kính Nghiệp hơi giật giật.

Chị Thịnh à...

Thực sự là, Thịnh An muốn tàn nhẫn thì có thể tàn nhẫn, mà muốn dịu dàng thì có thể vô cùng dịu dàng luôn. Có thể trong nháy mắt khiến người ta tin tưởng cô, công phá sự phòng thủ của họ.

--Trâu bò quá đi, chị tôi ơi.