Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 7

Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều là người yêu lâu năm, Dư Lợi Thiên cùng cô ấy bên nhau cũng chỉ là vì tiền thôi.

Suốt thời đại học, cô ấy đều tốn tiền tốn bạc mà nuôi đôi nam nữ chó má kia. Tốt nghiệp rồi, lại vẫn còn ăn của cô ấy, uống của cô ấy.

Trong những năm qua, cô ấy đã tiêu đi rất nhiều tiền do ba mẹ để lại.

Thế mà cô ấy còn từng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc nữa chứ?

Tưởng Ngư tự vỗ vào đầu mình một cái, cuối cùng cũng đã ý thức được: "Mình thực sự là đứa coi tiền như rác!"

Ở đời trước, khi nhận ra thì đã quá muộn, cô ấy chỉ có thể mang theo nỗi hận mà chết đi trong đau đớn.

May mắn thay, cô ấy đã được trùng sinh.

Đời này, cô ấy nhất định phải đảo ngược kết cục của đời trước, cô ấy sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào cái kết cục đó nữa. Cô ấy muốn Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều phải sống cuộc sống mà mình từng sống!

Nếu không thể tra tấn bọn họ một cách tàn nhẫm, cô ấy sẽ thống khổ cả đời.

Đến lúc đó rồi, cô ấy có không gian, có vật tư, có thể sống một cuộc sống nhàn nhã của riêng mình, lại còn có thể tống cặp đôi đê tiện đó xuống địa ngục nữa!

Trong mắt Tưởng Ngư hiện lên vẻ hung ác, cô ấy nắm chặt cổ tay.

Ở đời trước, Trần Kiều Kiều có được không gian, ngụy giả thành dị năng giả, sống cuộc sống được mọi người o bế.

Đời này, nhất định Tưởng Ngư cô đây sẽ còn sống tốt hơn cô ta nữa.

Cô ấy muốn đem toàn bộ tiền đổi thành vật tư mà tích trữ.

Không đủ ư?

Không thành vấn đề, tận thế đang đến, thế giới hỗn loạn, cô ấy vẫn có thể... Mua nó với giá 0 đồng cơ mà.

Nghĩ đến bản thân có thể mua hàng 0 đồng, không hiểu sao Tưởng Ngư lại có chút phấn khích.

[Cốc, cốc!] Lúc này, có người gõ cửa.

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Tưởng Ngư, cô ấy cau mày, lớn tiếng hỏi: “Ai đấy?”

Ngoài cửa vang lên một giọng nữ: "Giao cơm."

Tưởng Ngư đứng dậy, đi ra mở cửa.

Gần đây cô ấy đặt rất nhiều đơn hàng, bao gồm cả cơm hộp và hàng chuyển phát nhanh nữa.

Hiện tại cũng đã đến giờ ăn tối, cô ấy vừa mới đặt đơn xong.

Giao cơm nhanh thế cơ à?

Tưởng Ngư cũng không suy nghĩ nhiều mà mở cửa luôn.

Tuy nhiên, khi nhìn rõ người bên ngoài, Tưởng Ngư đột nhiên lại cau mày.

Là một cô gái mảnh khảnh đang đứng dựa vào tường, bên cạnh là một người đàn ông đeo kính trông có vẻ thư sinh, phía sau hai người họ là một người đàn ông ăn mặc bình thường, nhìncó vẻ kín đáo, hơn nữa còn rất cường tráng.

Ở phía bên kia còn có thêm hai người đàn ông khác nữa.

Mấy người bọn họ cứ thế mà chặn cửa nhà Tưởng Ngư lại.

Tưởng Ngư nghi hoặc nhìn Thịnh An: "Cô là..."

Đây hoàn toàn không phải là đến giao cơm!

Hơn nữa, cô gái này thoạt nhìn cũng không hề đơn giản, lại còn dùng “giao cơm” làm lý do để gõ cửa nhà cô ấy nữa chứ.

Tưởng Ngư lập tức trở nên cảnh giác.

Thịnh An mỉm cười, nhấc chân lên, đôi chân thon dài nhẹ nhàng bước ra, nhưng trong hành lang yên tĩnh lại không hề vang lên một tiếng động nào.

Khi đến trước mặt Tưởng Ngư, cô mới đứng yên.

Thịnh An cao 1m7, khí thể kinh người. Tưởng Ngư lại chỉ cao hơn 1m6, không khỏi theo bản năng mà lùi lại một bước, vẻ mặt càng thêm cảnh giác.

Thịnh An cũng không thèm để ý.

Cô đưa văn kiện trong tay ra, nói với giọng lười biếng khàn khàn: "Cô Tưởng Ngư, chúng tôi là Đơn vị đặc biệt phụ trách giải quyết tình huống liên quan đến tận thế. Tôi tên là Thịnh An. Chúng ta hãy tán gẫu một chút về những… Bí mật trên người cô?"

Miệng thì nói tán gẫu một chút, tay thì lại đưa ra là lệnh bắt giữ.

"Bùm——" Tâm trí của Tưởng Ngư ngay lập tức nổ tung.

Cô ấy choáng váng, đầu óc hỗn loạn.

Đơn vị đặc biệt phụ trách giải quyết tình huống liên quan đến tận thế?

Kể từ nửa năm trước, khi tin tức về thiên thạch được thông báo rộng rãi, trên mạng đã có rất nhiều bình luận khác nhau, nhưng không ai thật sự coi trọng nó cả.

Cô ấy được trùng sinh, thế nên đương nhiên là biết rõ chuyện đó. Cho đến khi tận thế bắt đầu, không có bất kỳ ai phát hiện ra cả.

Mặc dù người ta nói về thiên thạch đấy, nhưng họ cũng không cho rằng thiên thạch sẽ mang đến thảm họa lớn gì đâu.

Mà bí mật của cô ấy...

Giờ khắc này, Tưởng Ngư chỉ có một ý nghĩ --

Xong rồi!

Lộ cả rồi!