Chương 60: Sinh nhật vui vẻ
Cửa hàng kinh doanh “Ba Mươi Sáu Quận” được khai trương ở dưới lầu “võ quán Thượng Võ” địa điểm không quá đặc biệt, nhưng việc trang trí cửa hàng tốn rất nhiều tâm tư, kính thủy tinh sáng lấp lánh phản chiếu những đóa hoa minh mị, khiến người nhìn cảm thấy vui vẻ thích mắt.Lý Thừa Vận yêu cầu lái xe dừng ở bên đường, từ xa đánh giá cửa hàng hoa mới khai trương không bao lâu. Nhìn nhìn, tự mình mỉm cười: “Xú tiểu tử này.”
Thư ký Cao Vân ngồi bên cạnh ông cười nói: “Địa điểm tam thiếu gia chọn cũng không tệ lắm. ‘Thượng Võ’ tuy rằng là một câu lạc bộ thể hình không quá cao cấp, nhưng bên trong cũng có một lượng khách VIP nhất định. Rất nhiều người từ trên lầu đi xuống sẽ thuận tiện rẽ vào cửa hàng của bọn họ, nghe nói mấy hôm trước còn ký được một hợp đồng lớn. Hơn nữa, nơi này xung quanh có nhiều cao ốc văn phòng, dân công sở đều thích mua những chậu cảnh nhỏ đặt trên bàn làm việc. Làm ăn có vẻ tốt lắm.”
Lý Thừa Vận cười lắc đầu: “Chỉ là mua bán nhỏ.”
Cao Vân nói: “Mặc dù là mua bán nhỏ, nhưng tam thiếu gia rất có đầu óc kinh doanh, ngài chắc còn chưa biết, cậu ấy còn cử vài nhân viên kỹ thuật thay phiên nhau có mặt trong cửa hàng, nếu khách hàng nào có vấn đề gì về cây cối sẽ tới thỉnh giáo bọn họ.”
Lý Thừa Vận cách lớp cửa kính thủy tinh nhìn vào bên trong cửa hàng hoa, thấy hai người trẻ tuổi mặc đồng phục màu trắng đi qua đi lại, đều là những gương mặt mới ông chưa nhìn thấy bao giờ, liền hỏi: “Thằng bé đó gần đây làm gì vậy?”
“Gần đây trong cửa hàng cho ra một loạt bồn cảnh mới, nghe nói phản ứng thị trường không tồi.” Cao Vân không hổ là thư ký chủ tịch Lý thị, những sự tình liên quan tới đại Boss đều điều tra rành mạch: “Tam thiếu gia tính toán nhân dịp lễ Quốc Khánh nghỉ dài hạn làm chút phúc lợi cho nhân viên công ty, bọn họ đang bàn bạc sẽ đi tắm suối nước nóng ở đâu.”
Lý Thừa Vận lại cười: “Tắm suối nước nóng à…”
“Là nghe nhân viên trong cửa hàng nói vậy…” Cao Vân nói tiếp: “Phân chia thành hai nhóm thay phiên nhau đi lần lượt. Tam thiếu gia tuy rằng không thường xuyên xuất hiện nhưng vẫn rất có uy tín.”
Khóe miệng Lý Thừa Vận nhếch cao hơn: “Cô đưa thẻ Vip khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cho nó đi.”
Cao Vân vội vàng gật đầu: “Dạ.” xem ra vẫn nên chú ý tới vị tam thiếu gia này nhiều hơn mới có lợi, tuy rằng bên ngoài có nhiều người nói Trọng Nham được đón lên thủ đô hơn nửa năm, ngay cả cổng chính Lý gia cũng chưa từng đặt chân, hoàn toàn không cần chú ý tới. Nhưng làm một thư ký chu toàn, Cao Vân tận lực tránh cho công tác của mình xuất hiện lỗ hổng. cô có trực giác, vị Trọng Nham thiếu gia này không phải là một người tầm thường, mà Boss cô rất thích những người tiên phong mở đường, đại thiếu gia trong mắt người khác đều xuất sắc ở mọi phương diện nhưng trong mắt Boss lại có chút bảo thủ. Khi Cao Vân nghe được Boss đánh giá Lý Duyên Kỳ chỉ biết “giữ gìn cái đã có” trong giọng ông còn có chút tiếc nuối thản nhiên.
Mà Trọng Nham lại khác, cậu ấy giống như bụi gai mọc nơi đất hoang, khô nóng giá lạnh cũng không thể ngăn cản cậu ấy mọc rễ nảy mầm, cố chấp làm theo ý mình dứt khóat xây dựng lãnh địa của riêng mình.
Người như vậy, ai sẽ không thích?
Sự thật chứng minh, trực giác của cô chính xác. Cao Vân nhìn thời gian, uyển chuyển nhắc nhở Lý Thừa Vận: “Lý tổng, ngài còn nửa tiếng nghỉ ngơi.”
Lý Thừa Vận thu hồi tầm mắt, nói với lái xe ngồi phía trước: “Đi thôi.”
Chiếc xe hòa vào tuyến đường chính, Lý Thừa Vận nói với Cao Vân: “Có thời gian cô đi xem mấy chậu cây của chúng nó, nếu thích hợp thì đặt một ít, tặng cho khách hàng thân thiết năm trước.” đại tập đoàn như Lý thị, năm ngoái hợp tác với không ít công ty, chuyện tặng lễ vật cũng không ngoại lệ, mấy năm gần đây, chịu ảnh hưởng của chợ hoa năm mới của phương Nam, rất nhiều người đều thích chơi cây cảnh, lấy cái này làm quà cũng không hiếm.
Cao Vân sảng khoái đáp ứng: “Dạ, Lý tổng.”
Đến sếp lớn cũng đã nói “nếu thích hợp” rồi vậy còn cái gì không thích hợp đây? Nếu không thích hợp cũng chỉ có thể tới hỏi ý kiến bọn họ thôi, nên lập kế hoạch trước thì hơn. Dù sao cũng chỉ còn vài tháng, cho dù là dựa theo yêu cầu của bọn họ cũng phải làm xong. Cao Vân thầm nghĩ xem ra vị Trọng Nham thiếu gia này tính tình cũng không dễ chịu gì, đại Boss muốn làm con trai vui cũng phải quanh co lòng vòng như vậy…
Ừm, chú tâm theo dõi cậu ấy quả nhiên không sai.
Khai giảng năm học mới, Tần Đông Nhạc què chân cũng đã gỡ thạch cao, Lâm Bồi và Trọng Nham cũng nghênh đón ngày sinh nhật chung của hai người bọn họ — chậc, là ngày sinh nhật trong chứng minh thư của Trọng Nham. Trên thực tế sinh nhật thực sự của Trọng Nham là mùa xuân năm sau, đến lúc đó cậu mới chính thức được 18 tuổi. nhưng có náo nhiệt là được rồi, ai còn quan tâm là thật hay giả đâu?
Vốn đang phân vân giữa vài địa điểm, sau khi Trọng Nham nhận được thẻ vip khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Cao Vân tự mình đưa tới, liền búng tay, chọn nơi này. Trọng Nham vốn định cho cả Tần Đông An đi cùng, nhưng lại bị Tần Đông Nhạc ngăn cản, anh nói dù sao đây cũng là hoạt động chung của công ty, ai cũng không mang theo người nhà, Tần Đông An là người ngoài đi cùng càng không thích hợp, về sau có cơ hội sẽ cho nó theo.
Trọng Nham nghe xong cũng chỉ có thể từ bỏ ý định. Nhân viên trong công ty bọn họ đa số là người trẻ tuổi, cho nên Trọng Nham cũng không nghĩ tới vấn đề người nhà bọn họ, nhưng qua chuyện này cũng nên chậm rãi suy xét cho những hoạt động về sau. Ví dụ như tiệc liên hoan mừng năm mới có thể mời cả người nhà nhân viên cùng tham gia, hoặc tổ chức các hoạt động tương tác, tổ chức chương trình rút thăm trúng thưởng gì đó. Muốn tăng cường sự gắn kết giữa các nhân viên trong công ty, những hoạt động văn hóa là không thể thiếu.
Đoàn người sau buổi trưa thì tới khu nghỉ dưỡng, từng người được chia phòng đi nghỉ ngơi. Leo núi, câu cá, tắm nước nóng, buổi tối liên hoan, tiện thể tổ chức sinh nhật chung cho Lâm Bồi và Trọng Nham. Trọng Nham còn cố ý đặt một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn, hộp bánh vừa mở ra, hai mắt Lâm Bồi đều trợn tròn. Chiếc bánh ngọt màu xanh nhạt, bên trên có xếp mứt trái cây cùng socola tạo thành hình một đóa hoa lan màu đen. Bên cạnh còn viết: nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, giang phong ngư hỏa đối sầu miên*.
Chiếc bánh chẳng có chút tế bào nghệ thuật sáng tạo nào, vừa nhìn liền biết từ Trọng Nham mà ra. Nhưng Lâm Bồi hiểu, anh biết cả đời này mình tất nhiên sẽ tạo ra một gốc mặc lan cánh đen làm rạng rỡ thanh danh, mà người tạo cơ hội cho anh thành công, giờ khắc này, đang đứng ngay phía sau anh.
Lâm Bồi xoay người ôm chầm lấy Trọng Nham: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Trọng Nham vô sỉ giả bộ chính mình đã lớn hơn một tuổi.
Một đám thanh niên trẻ tuổi đều lôi di động ra chụp ảnh lưu niệm, Trọng Nham trước khi bị cuộc đại chiến bánh ngọt bùng nổ đã chuồn ra khỏi phòng. Cảm giác ngà ngà say khiến cậu nhìn thấy cái gì cũng mờ ảo.
Cửa sổ hành lang được mở ra, gió đêm phơ phất, hồ nước trong đình viện phản quang bầu trời đêm đầy sao, mặt nước lóng lánh, lay động phán chiếu lưu quang kiều diễm.
Trọng Nham ghé vào cửa sổ nghỉ ngơi, trước kia cậu không chú ý tới trời đêm cũng có thể xinh đẹp như thế. Trong phần lớn cuộc đời cậu, cậu đều bận rộn. chuyện phải làm rất nhiều, cho dù luôn vùi đầu vào làm liên tục nhưng mãi không hết. cậu không có thời gian dừng lại để hảo hảo thưởng thức phong cảnh tại mỗi nơi cậu đặt chân tới. mặc dù trong cuộc sống cậu có thể hô phong hoán vũ nhưng cậu lại không có nhiều thời gian dành cho bản thân. Cậu căn bản không biết trừ bỏ công tác ra, cậu còn biết làm cái gì nữa.
Hoặc là cái gì cũng không cần làm, chỉ dừng lại nhìn một cái, cũng đã là một loại hưởng thụ cực kỳ tốt đẹp, đáng tiếc trước kia cậu lại không hiểu.
Trọng Nham nghe thấy phía sau có người đi qua, xa xa có cửa một phòng riêng mở ra, truyền ra tiếng nữ nhân cười nhẹ nhu hòa. Trọng Nham bỗng nhiên cảm thấy chỗ này thập phần phù hợp với yêu cầu của cậu: an tĩnh nhưng không quá mức yên lặng. Trọng Nham không thích bị làm phiền, nhưng đồng thời cũng không thích bị tách biệt khỏi không gian. Tỷ như khi cậu thay hình nền cho máy tính của mình, Trọng Nham chưa bao giờ dùng những hình ảnh trống trải hoặc phong cảnh không có bóng người, những hình ảnh kiểu như thế khiến cậu vừa nhìn vào sẽ có cảm cô tịch khó có thể thừa nhận.
Mấy cô gái trong công ty còn lén lút nói xấu cậu là “mặt than đại thúc lập dị”. Mỗi khi Trọng Nham nhớ tới biệt danh này lại muốn cười.
Trọng Nham nghĩ như vậy, thật sự cười một chút.
Tiếng bước chân ở sau lưng cậu tạm dừng một chút, lại quay trở về. ngay sau đó, một người mang theo mùi rượu thản nhiên ghé lên khung cửa sổ bên cạnh cậu. Trọng Nham uống chút rượu, phản ứng có chút trì độn, lực chú ý còn đang mải tập trung vào mấy cái đèn hoa đăng hình bông sen phiêu đãng ở trên mặt hồ. thẳng tới khi nghe người bên cạnh mở miệng nói chuyện với phản ứng lại người này không phải từ trong phòng bọn cậu đi ra.
“Này, còn uống sao?” là giọng nam nhân cậu chưa từng nghe qua, thanh tuyến trong trẻo, mang theo vài phần khàn khàn vì say.
Trọng Nham nghiêng đầu, nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi cam, tóc tai lộn xộn nhìn cậu, lười biếng để chai rượu trong tay lên bệ cửa sổ. Trọng Nham nhìn lưới qua bình rượu, cảm thấy loại rượu vang này mà cũng có thể khiến anh ta trở thành bộ dạng này, chứng tỏ người anh em này tửu lượng quá tệ.
Thanh niên ngũ quan tuấn mỹ, chỉ là bộ dáng suy nghĩ mang theo vài phần tà khí. Trọng Nham nhíu mày, đứng thẳng thân người định tránh xa, cậu không thích có người lạ ở gần mình như vậy. không ngờ cậu vừa động, thanh niên kia liền dùng một tốc độ nhanh nhẹn không phù hợp với vẻ say rượu của anh ta chặn đường cậu, sau đó dùng một loại thần sắc khinh mạn như đang nhìn chai rượu trong tay mà đánh giá cậu: “Em là ai? Kiều Ai Mễ? Đi cùng ai tới? vừa rồi trong phòng sao anh không nhìn thấy?”
Trọng Nham say rượu thoáng có chút lơ mơ, nhưng tâm tình cậu lúc này cũng coi như ổn, nên lười so đo cùng con ma men này. Hơn nữa nghe lời anh ta nói, rõ ràng đã coi cậu trở thành người khác.
“Xin lỗi, anh nhận nhầm người.”
Nam nhân thấy cậu muốn vòng qua người bỏ đi liền có chút không kiên nhẫn, ngăn cản đường đi của cậu, duỗi tay ra niết cằm Trọng Nham, bắt cậu nhìn về phía gã, gã híp mắt lại giống như đang cố gắng thoát khỏi cơn say để nhìn cho rõ, sau đó hơi hơi nhếch miệng, rất nhẹ mà huýt sáo một cái: “Chọn em. Bất kể em tới đây với ai, anh trả em gấp đôi.”
Lực tay nam nhân khá lớn, Trọng Nham đau tới cơ hồ tỉnh rượu — chỉ là cơ hồ. cồn làm tê liệt một phần dây thần kinh, nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ một phần khác, đem công năng của nó phóng đại tới vô hạn. vì thế, trước khi kịp phản ứng gã nam nhân này rốt cuộc đang nói cái gì, Trọng Nham đã vươn tay túm cổ gã, đấm thẳng một quyền vào mũi gã.
“Trả gấp đôi con m* mày!”
Nam nhân gặp phải loại chuyện này còn cần phải phân rõ phải trái sao?
Muốn nói gì cứ để đánh xong rồi nói tiếp.
Vì thế khi Tần Đông Nhạc từ phòng phòng riêng đi ra, nhìn thấy hai người lăn lộn trên hành lang đánh nhau túi bụi. căn phòng riêng bên cạnh cũng mở ra, mấy nam nữ thất kinh châu đầu ghé tai ngay cửa, còn có người ồn ào muốn gọi công an.
Tần Đông Nhạc nhận ra người đang đè người ta ra mà đánh chính là Trọng Nham, áo sơ mi màu trắng trên người cậu giờ đã nhăn nhúm bê bết, tay áo còn dính một mảng đỏ tươi ẩm ướt — phỏng chừng là rượu. còn cái gã xui xẻo bị cậu đánh cho chảy máu đầy mặt cũng không chịu thua ngoan độc vận sức lật người vùng dậy.
Tần Đông Nhạc vội vàng đi qua một cước đạp mạnh lên lưng gã, khiến gã không thể động đậy, sau đó vươn tay kéo Trọng Nham từ dưới đất đứng lên: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mới chỉ mấy phút thôi mà cũng có thể tìm người đánh nhau?”
Trọng Nham đại khái đánh người tới hưng phấn, toàn thân vẫn còn hơi run rẩy, đôi mắt lòe lòe phát sáng, khóe mắt còn phiếm một tia ửng hồng không bình thường. khi bị Tần Đông Nhạc kéo lên, thực cố gắng mà nhìn anh vài giây mới nhận ra.
Tần Đông Nhạc từ lúc đạp một cước lên người gã kia cũng đã nhận ra gã là ai. Lúc này thấy biểu tình Trọng Nham hận không thể xông lên đánh tiếp trận nữa, nhất thời vô cùng đau đầu: “Em có biết gã là ai không?”
Trọng Nham mệt tới toàn thân đầy mồ hôi, được anh đỡ liền tận dụng cơ hội ổn định hơi thở. Nghe thấy Tần Đông Nhạc không đầu không đuổi hỏi như vậy, cũng không quay đầu lại mà nói: “Lão tử quản nó là ai, muốn trả gấp đôi phí một đêm của lão tử, cũng phải xem có thực lực không nữa kìa!
“…”
Tần Đông Nhạc cảm thấy chính mình nói sai rồi, là anh muốn xông lên đánh thằng khốn kia một trận.
Hoặc có lẽ là do tiếp nhận được oán niệm cường đại do Tần Đông Nhạc phát ra mà cái người đang nằm bẹp trên sàn cố sức ngẩng đầu lên, run rẩy gọi một tiếng: “Tần tam…”
Hết