Chương 12: Mấy đứa con
Ôn Hạo dừng xe trước cửa một nhà hàng riêng, hướng ra ngoài bĩu môi: “Vào đi, có người đang chờ cậu.”Trọng Nham ngồi yên bất động, cậu phát hiện đối với việc tới gặp Lý Thừa Vận, cậu so với trước đây càng kháng cự hơn nhiều.
Ôn Hạo xoay người nhìn cậu, cà lơ phất phơ cười: “Ai da, cậu đang luyến tiếc rời khỏi tôi sao? thật đúng là thụ sủng nhược kinh.”
“Quỷ mới luyến tiếc anh.” Trọng Nham thực chán ghét loại ngữ điệu này của hắn, cũng lười cùng hắn tranh cãi, đẩy cửa xe bước xuống. Nhân viên lễ tân đứng cạnh cửa tươi cười tiếp đón: “Là Lý thiếu gia ạ? Mời ngài đi bên này.”
Trọng Nham bị một tiếng “Lý thiếu gia” chấn động không nhẹ, nhưng cũng không đáng phải đi giải thích với người lạ, trong lòng không khỏi có chút ấm ức.
Nhân viên lễ tân dẫn cậu đi vào trong, diện tích chỗ này cũng không lớn, nhưng được bố trí theo phong cách truyền thống, vừa tinh xảo lại không quá khoa trương, là một nơi khiến người ta cảm thấy thoải mái. Nhân viên lễ tân dẫn cậu xuyên qua hành lang, đi tới trước một gian phòng riêng mới vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng, nghe được người bên trong nói “vào đi”, lúc này mới khẽ đẩy một bên cánh cửa ra một khoảng vừa phải, ý bảo Trọng Nham đi vào.
Trọng Nham nhìn lướt qua bảng gỗ khắc hoa treo trên khung cửa ghi mấy chữ “An Bình Điện”, trong lòng cười lạnh một chút, tâm nói những người từng ngồi trong này, ai có thể chân chính được an bình?
Qua khoảng rộng được mở ra của cánh cửa, Trọng Nham nhìn thấy trong phòng một nam nhân trung niên mang theo thần sắc kinh ngạc đang nhìn mình. Biểu tình như vậy, Trọng Nham ở kiếp trước cũng từng thấy qua. Trên thực tế, lần đầu tiên cậu gặp Lý Thừa Vận cũng đã kinh ngạc không thốt ra lời. Có thể nói ông bô chưa từng một lần xuất hiện trong đời cậu suốt 17 năm qua nhưng lại có thể nhận ngay ra cậu chỉ cần đúng 1 giây đồng hồ.
Đồng dạng cao lớn, đồng dạng mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt chói lọi, thậm chí ngay cả khóe mắt đuôi lông mày cong cong hơi nhếch về phía trước cũng không khác biệt nhau.
Lý Thừa Vận há miệng thở dốc, nhắm mắt lại, biểu tình mờ mịt tựa như nhìn thấy món đồ không thể tưởng tượng: “Trọng Nham?”
Trọng Nham cũng đã hơn 10 năm chưa gặp lại ông ta, lần gặp mặt cuối cùng là ở trong bệnh viện tâm thần, giữa bọn họ còn cách một lớp hàng rào kim loại, Lý Thừa Vận sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm cậu, trong mắt lần lượt thay đổi từ thống hận sang sợ hãi. Ông ta giống như một kẻ điên thực sự lao về phía Trọng Nham gào lên: “Tao sao lại có một thằng con như mày….”
Trọng Nham muốn nhớ lại sau đó ông ta còn nói thêm gì nữa, nhưng cố mấy cũng không nhớ ra được nên đành buông tha. Cậu có chút chán ghét nghĩ thầm, còn có thể là gì chứ, đơn giản không phải chửi vô nhân tính thì chính là lãnh huyết vô tình gì đó đi. nhưng khi đó, những từ ngữ mắng chửi như vậy đối với Trọng Nham đã một đường giẫm lên bả vai già trẻ lớn bé Lý gia mà bước tới chỗ cao nhất cũng chả sinh ra chút xíu ảnh hưởng gì. cậu đi thăm Lý Thừa Vận chỉ vì muốn thỏa mãn tâm nguyện thưở ban đầu của mình: thay Dương Thụ nhìn những báo ứng mà gã đàn ông này phải nhận.
Lý Thừa Vận phục hồi tinh thần, vươn tay chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình: “ngồi đi.”
Trọng Nham theo hướng ngón tay ông ta chỉ, nhìn lướt qua, lại tự mình đi tới ngồi xuống chỗ xa nhất đối diện ông ta.
Lý Thừa Vận nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt Trọng Nham, tựa như phát hiện ra chuyện bất khả tư nghị nào đó. Trọng Nham biết biểu tình đó chỉ bởi vì chuyện quá mức ngoài ý muốn của ông ta mà thôi, một thằng con chưa từng gặp mặt, chưa từng được kỳ vọng, cư nhiên lại có khuôn mặt giống ông ta nhất.
Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ nhà hàng đi tới hỏi đã nên mang đồ ăn lên chưa.
Lý Thừa Vận khẽ khôi phục vẻ ung dung trầm ổn mà một nam nhân trung niên nên có, ông ta hòa khí hỏi Trọng Nham: “Con đói chưa? Có gì muốn ăn không ta bảo bọn họ làm cho con.”
Trọng Nham bất động thanh sắc nhìn thẳng ông ta: “Không có gì muốn ăn, có thịt là được.”
Trong mắt Lý Thừa Vận xẹt qua chút cảm xúc không rõ nghĩa, tựa như có chút cảm khái, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
Khi đồ ăn được mang lên, hai nam nhân trầm mặc cầm đũa, Lý Thừa Vận gắp một miếng thịt bò đặt lên đĩa ở trước mặt Trọng Nham: “Chỗ này đầu bếp rất nổi tiếng với món thịt bò, con nếm thử đi.”
Trọng Nham thản nhiên nhìn lướt qua miếng thịt bò kia, không hề động tới. cậu cũng không phải có bệnh khiết phích (yêu sạch sẽ) gì, nhưng chỉ có một thói quen cổ quái chính là không bao giờ ăn đồ do người khác gắp cho. Huống chi người này lại chính là người mà cậu không muốn gặp nhất trong đời, Lý Thừa Vận?
Lý Thừa Vận trong lòng có chút bất đắc dĩ, trước khi Trọng Nham tới, ông vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một chút cảm xúc nào đó trong mắt đứa nhỏ này, tỷ như: khẩn trương, kích động, thậm chí là oán hận, hoặc cũng có thể có một chút tình cảm quấn quýt quyến luyến… nhưng thực tế cái gì cũng không có, đứa nhỏ này có đôi mắt giống hệt ông, thông thấu, bình tĩnh, một chút gợn sóng cũng không có, luôn lạnh như băng. Lý Thừa Vận cảm thấy Trọng Nham lãnh tĩnh như vậy, thật sự không giống một đứa trẻ 17 tuổi bình thường.
Cũng không biết nó đã trải qua cuộc sống như thế nào mà lại có tính cách như vậy…
Lý Thừa Vận bất giác vì đứa nhỏ bị ông bỏ rơi này mà sinh ra một chút áy náy, không biết nói gì nên cố tìm đề tài gợi chuyện: “Không ngờ trong mấy đứa con của ta, con cư nhiên lại trông giống ta nhất.”
Trọng Nham cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi lại ông ta: “Mấy đứa?”
Lý Thừa Vận có cảm giác bị nghẹn họng.
“Bốn?”
Sắc mặt Lý Thừa Vận hơi đổi.
“Hay năm?” Trọng Nham nâng mắt nhìn thẳng ông ta, giống như không có việc gì hỏi tiếp: “Rốt cuộc là mấy đứa?”
Lý Thừa Vận ngưng mắt nhìn cậu, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Trọng Nham nửa thật nửa giả cười cười: “Lý tiên sinh, phúc khí thực vượng.”
Lý Thừa Vận đau đầu nhíu mày, nghe ngữ khí này của nó, có chỗ nào giống như đã ý thức được nó là con ông? Chẳng lẽ nó nói nó không muốn được nhận vào Lý gia đều là sự thật? nhưng một đứa trẻ vị thành niên, không có Lý gia bao bọc, cuộc sống sinh hoạt của nó chỉ sợ không thể đảm bảo. chẳng lẽ nó vẫn còn đang tức giận với mình?
Lý Thừa Vận nghĩ loại khả năng này rất cao, trong lòng cũng có chút mềm nhũn: “Trọng Nham, ta biết con có bất mãn với ta, trước đây ta hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của con…”
Trọng Nham nhìn ông ta, ánh mắt nghiêm túc: “Nếu ông biết thì ông sẽ làm gì?”
Lý Thừa Vận lại một lần nữa lời nói lên đến cổ họng lại tắc nghẹn. Nếu ông biết Dương Thụ sinh đứa nhỏ này thì ông sẽ làm gì? có thể là đón đứa nhỏ về nhà chính nuôi, hoặc là bao dưỡng mẹ con bọn ở bên ngoài… nhưng với tính tình của Dương Thụ, vô luận là cách nào cô ấy tuyệt đối cũng sẽ cự tuyệt.
Trọng Nham rũ mắt xuống, cầm cái thìa lên chan nước sốt thịt bò hầm ăn kèm với cơm trắng.
Lý Thừa Vận nhìn động tác của cậu, đồng tử khẽ co rút lại. Già trẻ lớn bé ở Lý gia, ngoại trừ ông ra thì không có ai thích ăn cơm kiểu như vậy. Sở thích thói quen kỳ lạ lại giống nhau, đây là lần thứ hai sau khi bị chấn động vì độ tương đồng dung mạo, Lý Thừa Vận lại bị chấn động mạnh lần nữa.
Đây là lần đầu tiên ông gặp đứa nhỏ này, vô luận là bề ngoài hay thói quen sinh hoạt, cơ hồ như đúc cùng một khuôn với ông —— trừ bỏ cái tính xảo quyệt tai quái ra.
Lý Thừa Vận không khỏi thở dài: “Tính cách của con một chút cũng không giống Dương Thụ.”
“Đúng vậy.” Trọng Nham trào phúng nhìn ông ta nói: “Cho nên bà ấy mới chết, còn tôi vẫn sống.”
Lý Thừa Vận nhìn khuôn mặt lạnh buốt của thằng con, vô cùng gian nan nói một câu: “Là ta có lỗi với em ấy.”
Trọng Nham nhìn ông ta, bật cười ra tiếng: “Ông cũng thật hài hước.”
Lý Thừa Vận im lặng, ông bỗng nhiên không biết nên nói cái gì cho phải. Rõ ràng, thằng bé này một chút cũng không tín nhiệm ông, thậm chí nó cũng không tính toán muốn tin ông. Từ lúc bước vào gian phòng này, nó đã tự dựng lên xung quanh mình một lớp lá chắn cứng rắn, đầy thờ ơ. Thằng bé so với trong tưởng tượng của ông, không hề giống nhau, nó giống y như lời kể lại của Ôn Hạo. Nó thực lãnh tĩnh, lãnh tĩnh tới mức khiến người ta không tìm ra được sơ hở.
Lý Thừa Vận cảm thấy tình hình trước mắt có chút khó giải quyết.
“Trọng Nham.” Lý Thừa Vận cố tỏ ra càng chân thành một chút: “Ta thật sự cảm thấy áy náy, đối với con, đối với Dương Thụ…”
Trọng Nham đơ đơ nhìn ông ta: “Rồi, ông áy náy, thì sao?”
Lý Thừa Vận: “…”
Trọng Nham kỳ thật hoài nghi loại thần sắc gọi là áy náy trong mắt Lý Thừa Vận kia có phải là do ông ta đang giả vờ không, cậu thậm chí còn hoài nghi ông ta có thật sự nhớ rõ Dương Thụ là ai hay không. Đương nhiên, hiện tại nói mấy thứ này đã không còn ý nghĩa. Từ kiếp trước, những hy vọng về một người cha trong cậu đã hoàn toàn tan biến. Mà Dương Thụ, chắc bà ấy cũng đã sớm đi đầu thai ở đâu đó rồi. mấy năm cuối đời của bà luôn sống trong khinh thị của người khác, chịu đủ mọi tra tấn của khốn cùng và tật bệnh, giống như một đóa hoa vừa nở rộ đã bị cơn mưa rào ào ào vùi dập —— sự thật tàn khốc đó vô luận Lý Thừa Vận có làm gì cũng không thể thay đổi.
Trọng Nham đã cảm thấy no bụng, cậu buông đũa xuống, lấy di động ra nhìn đồng hồ, nghiêm trang chững chạc ngồi ngay ngắn nói: “Lý tiên sinh, chúng ta nói thẳng ra đi, hôm nay ông sai Ôn Hạo đưa tôi đến đây, rốt cuộc để làm gì?”
Lý Thừa Vận khẽ thở dài: “Không có gì, chỉ để gặp mặt nhau thôi.”
Trọng Nham lộ ra thần sắc hồ nghi.
“Hôm qua trong điện thoại chưa nói rõ ràng, cho nên ta mới tính gặp mặt nhau nói chuyện.” biểu tình của Lý Thừa Vận đã khôi phục lại trầm ổn bình tĩnh như trước, Trọng Nham không thể không thừa nhận người này ít nhất từ bề ngoài nhìn vào vẫn rất có phong độ. Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm lưu manh, vẫn phải có chỗ hơn người mới được, chẳng những khuôn mặt đẹp trai, da mặt còn phải dày, trường kỳ lộ ra bộ dạng tâm can sắt đá, thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
“Nói chuyện gì?”
“Là thế này…” thần sắc Lý Thừa Vận thoáng có chút do dự, ông bắt đầu cảm thấy không chắc chắn về việc mình có thể thuyết phục thành công thằng bé này hay không: “Ông nội muốn gặp con.”
Trọng Nham chỉ nhìn ông ta, không lắc, không gật, cũng chả tỏ bất luận thái độ gì.
Lý Thừa Vận thở dài: “Cho dù ta có lỗi thế nào với Dương Thụ, thì đó cũng là chuyện giữa ta và em ấy, không thể bởi vì chuyện đó mà phủ nhận quan hệ giữa con và ông nội. Trọng Nham, ông nội con tuổi tác cũng đã cao rồi, sức khỏe không còn tốt nữa, con đi gặp ông ấy được không?”
Hóa ra là chuyện này.
Trọng Nham thận trọng nhìn ông ta hỏi lại: “Ông ta muốn gặp tôi?”
Lý Thừa Vận gật đầu.
Dù sao, đời trước cũng từng tiếp xúc, Trọng Nham ít nhiều cũng có chút hiểu biết. cậu không biết bản thân đối với lão gia tử mà nói có gì đặc biệt. luận tình cảm, cậu so với Lý Duyên Lân Lý Duyên Kỳ sớm chiều ở chung với lão ta không bằng, luận điều kiện bản thân, Trọng Nham cũng không phải là người có tính cách khiến người ta yêu thích, cậu chỉ là một học sinh phổ thông bình thường, cũng không có tài năng gì đặc biệt. cậu nhớ rõ kiếp trước, lão gia tử đối với mình không nóng không lạnh, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng cậu tán gẫu đôi chút chuyện sinh hoạt ở Lâm Hải, Trọng Nham không nhìn ra lão ta có đối xử đặc biệt nào với mình.
“Không gặp.” Trọng Nham lắc đầu: “Kêu ông ta tự chăm sóc bản thân đi.”
Lý Thừa Vận nhớ lại cuộc gọi ngày hôm qua, lúc ấy ông chỉ cảm thấy đứa nhỏ này tính tình có chút bướng bỉnh, nhưng hiện tại, ông cảm thấy thằng bé này không phải ‘tính khí nhỏ nhen’ như ông đã nghĩ. Suy nghĩ của thằng bé này so với bất cứ ai đều rõ ràng, nó biết nó muốn cái gì, cũng cường thế mà kiên trì tới cùng.
Đây là một chuyện thực kỳ quái, Trọng Nham còn chưa thành niên, không tiền, không thế, nhưng tính cách lại rất mạnh mẽ, Lý Thừa Vận không biết loại sức mạnh chống đỡ bên trong nó nên gọi là gì. Nếu đổi một trường hợp khác, hoặc đổi một mối quan hệ khác, Lý Thừa Vận có lẽ sẽ rất tán thưởng tính cách như vậy. nhưng hiện tại ông chỉ cảm thấy đau đầu, thằng bé này quả nhiên như Ôn Hạo đã nói, khó, đối, phó.
“Tôi về trường đây.” Trọng Nham khách khách khí khí đứng dậy: “Cảm ơn ông đã chiêu đãi.”
“Con cứ suy nghĩ kỹ đi, hai ngày nữa ta sẽ gọi điện cho con.” Lý Thừa Vận trong lòng ân ẩn có cảm giác thất bại, lại không nguyện ý biểu lộ ra ngoài, ông đứng dậy tiễn Trọng Nham ra tới cửa, muốn vươn tay xoa đầu cậu, khi vươn tay ra rồi mới kịp phản ứng thằng bé này đã cao gần bằng mình.
Cảm giác xẹt qua lúc đó, dĩ nhiên có chút tiếc nuối.
Trọng Nham không cần người đưa đón, tự mình bắt xe về trường.
Khi xe taxi đi tới gần cổng trường, Trọng Nham cách lớp cửa kính xe xa xa nhìn thấy Tần Đông An đang đứng ở vỉa hè nói chuyện với một nam nhân. Bộ dạng Tần Đông An rất không cao hứng, nghển cổ nói gì đó, nam nhân kia hai tay vẫn đút túi quần, thản nhiên từ trên cao cúi nhìn cậu ta, tư thế hơi nghiêng đầu có vẻ kiên nhẫn mười phần.
Trọng Nham nhịn không được mà dõi theo bọn họ nhiều một chút. Nhìn bóng dáng nam nhân hẳn tuổi tác cũng không quá lớn, cơ thể cao lớn, thon dài rắn chắc. Không biết có phải là ‘anh hai’ thường xuyên xuất hiện bên miệng Tần Đông An hay không.
Tần Đông An nói gì đó, bị nam nhân đưa tay lên cốc đầu một cái. Không phải cái cốc dùng nhiều sức lực mà ngược lại có vẻ thập phần thân mật. Tần Đông An rụt cổ né tránh, lại bị nam nhân tóm gáy giống như đang xách một con gà con mà đẩy vào trong cổng trường.
Mấy học sinh ở xung quanh nhìn thấy đều bật cười.
Tần Đông An bị anh đẩy lảo đảo hai bước, sắc mặt tức giận đỏ bừng lên. Cậu ta trừng trừng lườm nam nhân rồi ồn ào bất mãn thêm vài câu, mới xoay người chạy vào trong.
Nam nhân đứng đó nhìn theo bóng cậu ta rời đi, xoay người đi ngang qua đường cái, leo lên một chiếc xe màu đen đỗ ở bên đường.
Khoảng cách có chút xa, trên mặt nam nhân lại đeo một chiếc kính râm lớn nên Trọng Nham không thấy rõ mặt anh, nhưng cậu có cảm giác, trên mặt nam nhân kia nhất định đang mỉm cười.
Một nụ cười rất ấm áp.
Hết