Trọng Sinh Thành Nhóc Cá Mặn Trong Chương Trình Thiếu Nhi

Chương 12

Đậu Đậu đang ôm chân Lục U Minh và gào khóc, nhận thấy ánh mắt của hắn, cậu ta nhìn theo và thấy Tần Quân Cổ. Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ của cậu ta cứng đờ trong nửa giây, rồi lại nũng nịu chu mỏ, quay sang nhìn Lục U Minh đang ngồi nghịch chân, thản nhiên liếc mắt nhìn mình. Không còn cách nào, Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi, giậm chân, nắm chặt nắm đấm và lao về phía đối diện.

“Xin lỗi!” Đậu Đậu nhanh chóng quẳng câu đó ra, giống như một tên lửa nhỏ “xẹt” một vòng, rồi bay vào cửa chính.

Tần Quân Cổ vẫn đứng yên đó, ngây người hai giây, nhíu mày, rồi ngẩng đầu muốn nhìn Lục U Minh ở phía đối diện, nhưng lại thấy không còn ai ở đó.

Lục U Minh vừa nhảy xuống, vươn tay ra, điệu nghệ vỗ tay, rồi quay người vào lớp.

Khi Tần Quân Cổ cầm bình nước nhỏ bước vào, bạn cùng bàn của cậu đã chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Nằm sấp trên bàn ngủ, một tay kê dưới đầu, tay kia vòng qua cổ.

Cậu cảm thấy Lục U Minh mấy ngày nay rất lạ, đột nhiên trở nên khác với trước, nhưng cậu chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn một cái, rồi lại cầm bút chì màu cúi đầu vẽ tranh.

Chớp mắt đã đến ngày diễn văn nghệ tốt nghiệp.

Lục U Minh mặc bộ đồ con gà màu vàng, duỗi người ngáp một cái ngáp dài ở góc hậu trường khi giáo viên đang tập hợp các bạn nhỏ xếp hàng để đi đến hội trường diễn văn nghệ của trường.

Lục U Minh đứng cuối hàng, những con gà bé nhỏ nối đuôi nhau, ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ nắm lấy áo của bạn phía trước.

Đến lượt hắn, hắn cảm thấy việc nắm áo xếp hàng đi như vậy quá trẻ con, nên cứ thản nhiên nhét tay vào túi áo con gà, khác một trời một vực với cả đội hình.

Cậu bé Quân Quân cảm thấy không ai kéo áo mình, quay đầu lại, thấy Lục U Minh tỉnh bơ, tay đút túi, cậu ấy khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lục U Minh nhận thấy ánh mắt do dự của cậu, không quan tâm, nhún vai, rút tay ra khỏi túi, dụi dụi áo của Quân Quân như muốn thoả hiệp: "Được rồi được rồi~ Đi thôi, Quân Quân?"

Quân Quân mím môi, quay đầu, nhìn thẳng về phía trước, từng bước lên sân khấu, không khỏi bắt đầu lo lắng. Ánh mắt cậu nhóc có vẻ rất bình tĩnh, nhưng lại vô thức nhìn về phía khán đài.

Lục U Minh nhận thấy ánh mắt gượng gạo của cậu, không khỏi bật cười, tiến lại gần, theo ánh mắt của cậu, đột nhiên nói nhỏ bên tai cậu bé Quân Quân như muốn trêu chọc: "Cậu đang tìm mẹ?"

Cậu bé Quân Quân vốn không thấy mẹ, ánh mắt thất vọng, bị Lục U Minh đột nhiên làm cho giật mình, tâm sự bị vạch trần, quay đầu lại, trực tiếp đưa tay kéo mũ con gà xuống, che trán, mặt lạnh tanh bước về phía trước: "Mẹ sẽ không đến."

Lục U Minh ngẩn người một lúc, có ý định an ủi cậu ấy: "Có lẽ giống như lần trước bị kẹt xe nên đến trễ, giao thông ở Bắc Kinh luôn tắc nghẽn, bình thường mà."

Nghe vậy, Quân Quân cúi đầu giấu mắt dưới con thú nhồi bông, nhìn đôi giày da nhỏ mẹ đã lau sáng bóng, không nói gì thêm.

Khi lên sân khấu biểu diễn, Lục U Minh trốn trong bộ đồ gà con đứng trong góc suốt buổi, hôm nay lịch trình của Lão Lục vẫn rất bận rộn, rõ ràng rất khó sắp xếp thời gian, nhưng trong điện thoại ông vẫn hứa hẹn nhất định sẽ đến.

Lục U Minh không mấy bận tâm, dù sao công việc cũng quan trọng mà, một buổi biểu diễn tốt nghiệp mẫu giáo mà có ba hay không cũng không sao, nên khi đó hắn còn hiểu chuyện mà an ủi trong điện thoại: "Ba, không sao đâu, không đến cũng không sao! Vì con thật sự không có nhiều vai diễn, ba đến cũng chỉ nhìn thấy con đứng ở góc thôi mà~"

Chủ yếu là hắn thành thật.

Lão Lục ở đầu dây bên kia nghe vậy, cảm thấy càng có lỗi với con trai hơn.

Cuối cùng vẫn là Lương Hoài Cẩn xuất hiện và nói rằng nhất định sẽ có mặt và sẽ mở video livestream và quay phim toàn bộ cho ông xem.

Trong livestream, Lão Lục nhìn thấy Lương Hoài Cẩn vừa nén cười vừa cố phóng to ống kính, cuối cùng thấy con trai mình dùng cánh tay nhỏ đỡ bộ đồ con gà lắc lư trái phải, phối hợp với tiếng "cục cục cục" hát bài hát, đáng yêu vô cùng, khiến trái tim người ba già như muốn tan chảy.

Biểu diễn của lớp 1 kết thúc, các lớp tốt nghiệp tiếp theo lần lượt biểu diễn, các em nhỏ phải thay đồ lễ phục, nhận bằng tốt nghiệp từ tay hiệu trưởng.

Sau khi nhận bằng, Lục U Minh chìa tay ra, làm động tác bắt tay rất chuẩn mực, hiệu trưởng ngạc nhiên, cũng cười híp mắt chìa bàn tay lớn ra bắt tay với hắn, Lục U Minh nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói rất chân thành: "Hiệu trưởng, cảm ơn ông đã vất vả."

Hiệu trưởng nhìn khuôn mặt đáng yêu và chữa lành như vậy, ngạc nhiên, cảm thấy trong khoảnh khắc đó giọng điệu của thằng nhóc này trưởng thành không giống một đứa trẻ, chưa kịp phản ứng lại thì Lục U Minh đã quay người, nhảy chân sáo vui vẻ xuống sân khấu.

Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm: Nhìn nhầm rồi, chắc chắn là nhìn nhầm.

Lục U Minh tìm thấy Lương Hoài Cẩn dưới sân khấu, nhét bằng tốt nghiệp vào tay y, cầm lấy điện thoại và gọi video với Lão Lục, chưa kịp nói hai câu thì bên kia đã có tiếng thúc giục quay phim, Lục U Minh thấy Lão Lục khó xử, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, không chút bận tâm vẫy tay: "Ba mau đi quay phim đi! Con còn phải chơi với chú Lương nữa~"

Lương Hoài Cẩn cúi đầu nhìn đứa trẻ này, dường như nó đã sớm trưởng thành quá mức, biết cách đọc được sắc thái và giọng điệu của người lớn, biết cách xoa dịu sự khó xử của họ, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót, đưa tay phối hợp xoa đầu nó, mỉm cười nói với Lão Lục bên kia ống kính: "Yên tâm, giao cho tôi là được, tôi sẽ dẫn U U chơi thật vui."

Phía Lão Lục có vẻ thực sự quá gấp, vội vàng nói một câu rồi cúp ngay cuộc gọi video.