Lúc đó hắn chìm đắm trong nỗi đau mất ba, bây giờ nghĩ lại, lúc đó chú Lương đã khiêng quan tài trong đám tang, cả người tiều tụy yếu ớt như già đi cả chục tuổi, còn bạc trắng cả đầu chỉ sau một đêm. Tình bạn cả đời của họ khiến hắn vô cùng xúc động.
Lục U Minh luôn ngưỡng mộ việc ba mình có một người bạn tri kỷ như chú Lương, chỉ tiếc rằng ông ấy không thể chiến thắng bệnh tật.
Chờ thêm hơn nửa tiếng nữa trước cổng trường, khi Lục U Minh đang nghi ngờ rằng mình sẽ trở thành mồi cho muỗi, thì một chiếc Bentley màu đen kín đáo dừng lại trước mặt hắn. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc bộ suit ba mảnh bước nhanh tới, tư thế nhẹ nhàng nhưng vội vã đi lại phía trước, dường như có chút lo lắng, y ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa tay âu yếm xoa đầu hắn.
"U U, đói chưa? Chú Lương đưa con đi ăn tối nhé."
Lục U Minh hừ lạnh một tiếng: "Chú Lương, nếu chú đến muộn thêm chút nữa, muỗi ở đây đã no rồi đấy. Coi này, coi này... đây này và đây nữa! Toàn là vết muỗi cắn hết trơn!"
Lương Hoài Cẩn ngẩn ra, nhìn vào những vết đỏ sưng trên cánh tay trắng trẻo và bắp chân của U U, hơi áy náy cười gượng: "Vậy sao con không gọi cho chú sớm hơn?"
Cô giáo bên cạnh thấy người đàn ông điển trai phong thái lịch lãm này thì má hơi đỏ lên, cũng cảm thấy mình chăm sóc không chu đáo, hơi ngại ngùng: "Lương tiên sinh, xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý, chuẩn bị miếng dán chống muỗi cho U U."
Lương Hoài Cẩn đưa tay bế cậu bé lên, mỉm cười nhã nhặn với cô giáo: "Không sao, cô vất vả rồi. Thế này nhé, tôi sẽ để lại số điện thoại của mình, lần sau nếu ba của U U lại quên đón, xin hãy gọi cho tôi." Nói xong, y chuẩn bị lấy danh thϊếp.
Lục U Minh lười biếng nói: "Chú Lương, chú quên rồi à, con sắp tốt nghiệp mẫu giáo rồi. Không cần để lại số đâu, lần sau con sẽ gọi cho chú."
Cô giáo hơi ngượng ngùng rút tay lại, nhìn theo người đàn ông đưa cậu bé rời đi.
Không khỏi lẩm bẩm: "Lục Phóng Vi đã đẹp trai rồi, ngay cả người bên cạnh anh ấy cũng là đại soái ca..."
Ngồi vào ghế sau, sau khi thắt dây an toàn cho hắn, Lương Hoài Cẩn gửi một tin nhắn cho Lục Phóng Vi, thông báo rằng mình đã đón được U U, bảo ông yên tâm quay phim.
Lục U Minh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt âu yếm hạnh phúc của người đàn ông khi cúi đầu nhìn điện thoại, bỗng dưng lòng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ mà suốt bao nhiêu năm qua chưa từng có.
Có phải chú Lương... thầm yêu ba mình không?
"Chú Lương, chú đang nhắn tin với bạn gái à? Cười toe toét thế kia!" Lục U Minh cố ý dùng giọng trẻ con trêu chọc.
Ngay lập tức, người đàn ông lái xe giật mình, suýt nữa thì phanh gấp, rồi ổn định tiếp tục lái, cố lấp liếʍ nói: "Nói bậy gì thế, chú không có bạn gái."
"Ồ, vậy là người chú thích?"
Bàn tay Lương Hoài Cẩn đang nắm vô lăng hơi khựng lại, im lặng một lúc, rồi qua gương chiếu hậu nhìn vào mắt Lục U Minh, đôi mắt đẹp đó, quá giống người ấy.
Y im lặng một lúc lâu, rồi cười khổ, gật đầu: "Ừm. Là người chú thích, thích... đã rất lâu rồi."
Lục U Minh nghe vậy thì sững sờ, ban đầu chỉ định trêu chọc, hiện giờ trong lòng lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ, hơi xót xa, lại hơi ngưỡng mộ.
Hắn ngẫm nghĩ, có thể gặp được một người mình thích suốt đời, chú Lương thực sự rất may mắn. Nhưng nếu người đó không dành tình cảm đáp lại, rồi sau này họ lại bị chia cách bởi cái chết, số phận dường như quá tàn nhẫn với y.
Sau khi đến nhà hàng, Lục U Minh nhỏ bé ngồi đối diện với Lương Hoài Cẩn, bất ngờ nói ra một câu chấn động:
"Chú Lương, chú có muốn làm cha dượng của con không?"
Lương Hoài Cẩn đang uống súp nấm thì phun ra, lần đầu tiên trong đời lâm vào cảnh bối rối như vậy, lại là trước mặt con trai của người mình thích, một đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi.
Y xấu hổ lấy khăn ăn lau miệng, trong khi Lục U Minh ngồi đối diện thì chớp chớp đôi mắt, một tay chống cằm, cười đắc chí như một con quỷ nhỏ: "Chú Lương, con đoán trúng tâm tư của chú rồi phải không!"
Lương Hoài Cẩn: "..."
---
Buổi tối, Lục Phóng Vi từ đoàn phim vội vã trở về, đeo khẩu trang và mũ che kín mặt. Vừa bước vào nhà hàng, ông đã thấy Lục U Minh và Lương Hoài Cẩn đang nói chuyện vui vẻ.
Ông tiến lại gần, hơi áy náy lên tiếng: "Hoài Cẩn, lần này thật sự nhờ cậu..."
Lục U Minh quay đầu nhìn lại, bây giờ không còn chút áp lực tâm lý nào mà lớn tiếng gọi: "Ba!"
"Khách sáo gì chứ, vừa lúc tôi cũng lâu rồi chưa gặp U U." Lương Hoài Cẩn ngẩng đầu, cười nhẹ, hỏi lại: "Thế nào? Hôm nay quay phim có vất vả không?"
Lục Phóng Vi khẽ lắc đầu: "Cũng tạm, quen rồi. Chỉ là U U... bảo mẫu trước đó không ngờ lại là fan cuồng trà trộn vào công ty dịch vụ gia đình..." Lục Phóng Vi cười khổ, "Giờ vẫn chưa có ai chăm sóc U U, cậu nói đợi đến khi nó nghỉ hè, tôi có nên đưa nó đến đoàn phim không, nếu có vai nào thì để nó đóng quần chúng..."
Ông chưa nói hết câu, Lục U Minh vừa nghe đến việc phải làm việc lập tức lên tiếng: "Ba, con có thể tự chăm sóc mình! Hơn nữa chú Lương đã nói rồi, nghỉ hè con có thể ở nhà chú ấy!"
"Chuyện này...?" Lục Phóng Vi ngẩng đầu nhìn Lương Hoài Cẩn, thấy y cười tủm tỉm nhìn mình, trong lòng ông lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ mạnh một cái: "Hoài Cẩn! Lúc quan trọng vẫn là anh em đáng tin!"
Lương Hoài Cẩn bị vỗ đến rung cả vai, ho khan hai tiếng, rồi nhìn thoáng qua cậu bé đang nháy mắt với mình, thuận theo mà đáp: "Ừ, cứ giao U U cho tôi."