Cậu nhóc lạnh lùng ném cho hắn một cái nhìn rõ ràng là khinh bỉ, sau đó có những đứa trẻ khác chen vào từ phía sau lớp học, Lục U Minh vô thức buông tay.
"Tần Quân Cố! Nhìn xem ba tớ mua cho tớ món đồ chơi mới này!" Một đứa trẻ cầm đồ chơi đâm vào vai Lục U Minh, chạy đến trước mặt cậu nhóc lạnh lùng khoe khoang.
Hóa ra tên cậu nhóc là Tần Quân Cố?
Lục U Minh mơ hồ cảm thấy cái tên này hơi quen thuộc, may mắn là trên bàn nhỏ của lớp học đều có ghi tên. Hắn vừa tìm tên mình vừa ngồi xuống.
Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một hình ảnh, nhớ ra rồi!
Hắn đã từng gặp cậu nhóc Tần Quân Cố này! Trong một bữa tiệc ở Manhattan!
Lúc đó, người đàn ông cao lớn, chân dài, mặc vest xanh đậm, đứng một mình bên cửa sổ kính nhìn ra cảnh đêm của hàng chục tòa nhà cao tầng bên ngoài, đường nét góc nghiêng rõ ràng và mượt mà, toàn bộ khí chất phi phàm, khắp người toát ra khí thế người lạ không được tiếp cận.
Lục U Minh chỉ chú ý nhiều hơn một chút, mơ hồ có thể nhận ra đây là một gương mặt xuất sắc đến mức có thể đánh bại những ngôi sao hàng đầu nếu bước vào làng giải trí, xét cho cùng chỉ cần đứng ở đó người ấy đã như bước ra từ một bộ phim điện ảnh Hong Kong vậy.
Có lẽ lúc đó hắn đã nhìn nhiều hơn một chút, bạn bè bên cạnh nhiệt tình giới thiệu với hắn, nói rằng người ấy là tân binh trong giới tài chính, sau đó tài sản của Tần Quân Cố tăng lên nhanh chóc, đã trở thành một con cá mập lớn trong giới, Lục U Minh thỉnh thoảng có thể gặp người này trong các bữa tiệc rượu, nhưng chủ yếu là vua không gặp vua.
Lục U Minh nghĩ về người đàn ông có quyền uy nhiều năm sau, rồi quay đầu nhìn cậu nhóc lạnh lùng đang ngồi trước mặt, không khỏi vui từ tận đáy lòng.
Tần Quân Cố nhíu mày đối phó với đứa trẻ khoe khoang đồ chơi, sau đó đeo cặp, đi đến, ngồi phịch xuống vị trí bên cạnh Lục U Minh.
Tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc, những đứa trẻ ồn ào hò hét, nhanh chóng ngoan ngoãn chạy về vị trí của mình và ngồi xuống, chờ giáo viên vào lớp.
Lục U Minh không có ý kiến về việc trở lại tuổi thơ, nhưng khi nghe giáo viên dùng giọng điệu trẻ con để giảng bài, dạy hát những bài hát thiếu nhi, thì thực sự vừa xấu hổ vừa nhàm chán.
Hắn đưa một tay chống cằm, lười biếng nhắm mắt lại, hàng mi dài và dày run rẩy nhẹ, kiếp trước hắn thường xuyên thiếu ngủ, giờ có cơ hội này, đương nhiên là ngủ cho đã rồi tính sau! Cái đầu nhỏ gật gù, không chịu nổi hai giây đã gục xuống bàn ngủ khò khò.
Ban đầu, giáo viên muốn nhắc nhở, nhưng khi đến gần, thấy là U U, nhớ đến hắn tuổi còn nhỏ đã ra mắt đóng phim, e rằng bình thường ngay cả giấc ngủ no cũng không được ngủ, lại nhìn thấy gương mặt ngủ ngoan ngoãn và đáng yêu của đứa bé, không nỡ làm phiền, bèn nhẹ nhàng bước đi.
Bạn nhỏ Tần Quân Cố: "..."
Một giấc ngủ say đến tận trưa, Lục U Minh bị đói đánh thức, trẻ con ăn ít đói nhanh. Trường học có bữa ăn dinh dưỡng riêng, giáo viên sắp xếp bọn trẻ xếp hàng, cầm khay ăn của riêng mình, tự phục vụ xếp hàng lấy thức ăn.
Lục U Minh để giữ dáng đã ăn chay nhiều năm, phần lớn thời gian đều đói, ngày nào cũng ăn cỏ, nên bị bệnh dạ dày rất nặng, miệng nhạt nhẽo đến phát điên.
Bây giờ chỉ cần bước vào nhà ăn của nhà trẻ, ngửi mùi thức ăn thơm ngon cũng khiến khứu giác của hắn hồi sinh, nhìn có vẻ ngon hơn nhiều so với bánh sandwich ăn sáng!
Hai con mắt đen láy của Lục U Minh long lanh lóe sáng, thay đổi hoàn toàn khí chất lười biếng trước đó, nhanh chóng lao về phía trước, lấy một bát trứng hấp thịt băm tôm, bò xào cần tây, miến sò điệp xào tỏi, sườn xào chua ngọt, nấm hương xào rau cải, thêm một bát cơm nhỏ, sữa và bánh sau bữa ăn, cho đến khi khay được chất đầy ắp, hắn mới hài lòng bưng khay đến nhà ăn, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ và chuẩn bị dùng bữa.
Phải nói, thức ăn dành cho trẻ con rất tinh tế, tan chảy trong miệng, mềm mại, thơm ngon, quan trọng là cân bằng dinh dưỡng, hương vị rất ngon!
Lục U Minh thích thú, cái miệng nhỏ nhai chóp chép, ăn vô cùng ngon lành!
Trở lại tuổi thơ, không cần làm việc, không cần đóng phim, không cần phòng tránh chó săn và fan cuồng, còn có quyền tự do ngủ! Tự do ăn uống! Tùy ý buông thả!
Hắn cảm động đến rưng rưng nước mắt, cúi đầu ăn ngấu nghiên, ngay cả cơm thơm phức cũng không bỏ qua.
Hắn lấy muỗng sắt múc một muỗng trứng hấp thịt băm tôm trộn vào cơm, rồi há miệng cắn một miếng to.
Thơm quá!
Tinh bột! Hắn đã bao lâu rồi không ăn tinh bột! Không ăn cơm quả thực là phản nhân loại!
Tần Quân Cố cầm khay thức ăn ngồi đối diện Lục U Minh, cậu khó tin nhìn hắn quét sạch núi thức ăn, nhất thời cảm thấy không nói nên lời.
Những đứa trẻ khác trong lớp nhìn thấy cũng há hốc mồm, U U xinh đẹp, lại là diễn viên nhí, tính cách thường hiền lành, luôn thu hút những đứa trẻ khác chơi cùng. Lúc này, một đứa trẻ tự cho mình là bạn thân của Lục U Minh cầm khay ăn lạch bạch chạy đến, ngồi cạnh hắn, thấy hắn ăn ngon như vậy, lập tức kinh ngạc.
Đứa trẻ trợn tròn mắt, hỏi: "U U, cậu ăn khỏe quá! Cậu có... đói lắm không, lâu rồi chưa ăn cơm sao?"
Lục U Minh ăn rất vui vẻ, cái miệng nhỏ ngậm đầy cơm, nghe vậy hơi ngượng ngùng, vội nuốt hết miếng cuối cùng, lấy khăn giấy lau dầu trên miệng, mới giả vờ bình tĩnh mà vá víu: "Không có, chỉ là tớ không muốn lãng phí thức ăn... mà thôi." Cuối cùng, hắn cố ý nắn giọng thêm một âm điệu dễ thương, may mà giọng nói của hắn vốn còn mang âm sắc trẻ con, nghe rất tự nhiên.