Lục U Minh mở mắt, chớp chớp mắt một lúc lâu mới nhìn rõ ba mình trẻ ra hơn 20 tuổi, đẹp trai phi thường, khiến hắn kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Hắn giơ tay định chạm vào ba, thì thấy trước mắt mình là... bàn tay nhỏ xíu, mềm mại, trắng nõn.
Bất chấp vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Phóng Vi, hắn vội vàng lăn ra khỏi chiếc giường êm ái dành cho trẻ em, chạy đến trước gương. Hắn nhìn chăm chú vào hình dạng phản chiếu của mình - một thằng nhóc xinh xắn, khuôn mặt tinh tế, đôi môi đỏ tươi và hàm răng trắng bóc.
Đôi chân dài của Lục Phóng Vi sải bước lại gần, đứng sau lưng hắn, cúi người lại gần cổ hắn, thân mật nghiêng đầu dụi dụi vào cổ hắn: "Bé con đẹp trai, chưa tỉnh ngủ ư?"
Lục Phóng Vi phát hiện con trai mình không ổn từ lúc mở mắt đến giờ, ông hơi lo lắng cố tình nhéo hai bên má hắn: "U U, tỉnh dậy, tỉnh dậy?"
Hai má của Lục U Minh bị bóp đến hơi đau, hắn vùng vẫy, thoát khỏi tay ba, cuối cùng cũng hiểu ra:
Hắn đã trọng sinh!
"...... Tỉnh rồi, lão ba đừng nhéo nữa!"
Lục Phóng Vi, một người đàn ông trẻ tuổi vừa tròn 30, đột nhiên nghe con trai gọi mình là "lão ba", như bị sét đánh, môi run run vì tức giận: "Ba... ba... thằng nhóc thối, con gọi ba là gì?"
Lục U Minh tận xương tủy cũng là một người trưởng thành hơn 30, tuyệt đối không thể nào gọi "ba" theo kiểu trẻ con như vậy.
3 giây sau.
Thằng nhóc bị một người nào đó dọa nạt, cái quần yếm bị một bàn tay lớn xách lên treo lơ lửng trong không trung, hai má hồng hồng, mặt đen sì, dưới uy thế của đối phương, miễn cưỡng rống lên: "...... Ba."
Lục Phóng Vi hài lòng: "Vậy mới đúng, trẻ con thì phải đáng yêu chứ."
Lục U Minh: "..."
Hai ba con đứng trước gương trong phòng tắm, Lục U Minh đứng trên cái ghế nhỏ, lơ đãng đánh răng, trong đầu hắn nhanh chóng nghĩ về hoàn cảnh của mình.
Ký ức hiện tại là: hắn vừa giành được Nam diễn viên chính xuất sắc tại giải Kim Mã với một bộ phim bom tấn và được giới phê bình đánh giá cao, trở thành Ảnh đế Đại Mãn trong lĩnh vực điện ảnh, đêm đó tham gia tiệc mừng công, trở về penthouse suite trong khách sạn, rồi... hắn đột tử.
Lục U Minh quanh năm bận rộn và quay cuồng với công việc, lần này cũng vì một vai diễn mà ngày đêm ở trong đoàn phim, ngay cả khi đau tức ngực cũng chỉ xem là bệnh dạ dày, đến bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp khiến hắn tắt thở.
Lục U Minh tiếc nuối về vai diễn hắn chưa kịp hoàn thành, đó là một vai diễn mà hắn rất yêu thích.
Thật đáng tiếc.
"Nghĩ gì đấy? Nào, mặc quần áo vào." Lục Phóng Vi cũng là một diễn viên, hơn nữa trong thời đại cuộc chiến của những vị thần này, Lục Phóng Vi còn là một siêu sao giải trí, ca sĩ, diễn viên nổi tiếng khắp châu Á.
Lục U Minh cũng chịu ảnh hưởng của ba, 3 tuổi đã ra mắt, cả đời làm việc trong ngành này, chăm chỉ diễn xuất cho đến khi đột tử, uống hận Tây Bắc.
Nhưng... Lục U Minh ngước nhìn Lão Lục lúc này còn trẻ và đẹp trai, nghĩ đến mười mấy năm sau, người đàn ông huyền thoại này, người ba cùng hắn sống nương tựa vào nhau, sẽ vì mắc chứng rối loạn lưỡng cực mà ra đi theo cách đau đớn như vậy.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt tròn xoe xinh đẹp, im lặng một giây, tiến đến dang hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy chân của người đàn ông, dùng giọng nói trẻ con non nớt gọi: "...... Ba, con nhớ ba."
Lâu rồi không gặp.
Lục Phóng Vi là một diễn viên, hơn nữa còn là một diễn viên xuất sắc, ông nhạy bén nhận ra sự nhung nhớ sâu sắc trong giọng nói của con trai, sững sờ một lúc, một nơi nào đó trong trái tim bỗng mềm mại lại, ánh mắt chứa đựng nụ cười, đưa tay vuốt ve mái tóc bông bông của U U, nói: "Ừm, nhưng dù sao thì con cũng phải đi nhà trẻ."
Lục U Minh: Chết tiệt! Vô tâm!
Hắn phải đi nhà trẻ?! Hắn không phải là đã ra mắt từ lúc 3 tuổi sao, chẳng lẽ không cần đi đóng phim hả?
Hắn không có lịch trình nào sao?!
Vài phút sau, hắn được Lục Phóng Vi mặc cho một bộ vest đen kiểu Anh, đội mũ da nâu, chân mang giày da đen bóng loáng, vớ trắng cao đến đầu gối, lưng đeo cặp nhỏ hình vuông.
Thằng nhóc trong gương như búp bê, vô cùng đáng yêu, chỉ là đôi mắt trong veo ấy, ánh mắt lại mang vẻ trưởng thành không phù hợp với ngoại hình của hắn.
Chú Tiểu Chu, trợ lý của Lục Phóng Vi, đúng giờ đến tận cửa, cúi người đưa cho thằng nhóc U U một túi sữa ấm, trứng luộc đã bóc vỏ, cùng với một cái bánh sandwich, cuối cùng không quên đưa tay nhéo nhéo cái má mềm mại của U U, cười hì hì nói: "U U, chào buổi sáng nha."
Lục U Minh nhìn người quản lý vàng trong làng giải trí sau này bị hói đầu, trong lòng cảm khái, mọi người đều còn trẻ đẹp ha.
Hắn nở nụ cười đáng yêu mà trẻ con mới có: "Chào chú Tiểu Chu~"
Ngồi lên ghế trẻ em ở ghế sau chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn, Lục U Minh ăn sáng đơn giản, nghe chú Tiểu Chu trao đổi công việc với Lục Phóng Vi, trong đó có một số công việc của ngôi sao nhí của Lục U Minh.
Hắn đưa tay chống cằm, buồn chán ngáp một cái, lười biếng nghĩ: Trẻ con dễ buồn ngủ thật.
Trước đây, hắn rất ngưỡng mộ Lão Lục là một ngôi sao lớn, từ nhỏ đã muốn vượt qua ba, muốn thu hút sự chú ý của người ba bận rộn, muốn trở thành niềm tự hào của ông, cả đời nỗ lực vì mục tiêu đó, sau này Lão Lục không còn, hắn lại như một con búp bê được lên dây cót, mãi không biết mệt mỏi, cũng không biết phải dừng lại như thế nào.
Bây giờ, được trọng sinh trở về, Lục U Minh nhìn góc nghiêng của Lão Lục, bỗng nhiên thông suốt, đời này vẫn nên sống thoải mái một chút mới tốt.
Nói đơn giản là: Hắn muốn nằm ườn ra và buông xuôi.
“Ba,” thằng nhóc đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời hai người lớn đang trao đổi công việc, đôi mắt chứa đầy nước mắt vì ngáp, giọng nói của đứa trẻ 5 tuổi vẫn còn non nớt, mềm mại và đáng yêu, nhưng phát âm rõ ràng, hắn cau mày: "U U cảm thấy rất mệt, vừa phải đi học, vừa phải đi đóng phim..."