Hợp đồng yêu cầu Thẩm Ninh giả làm bạn trai Tạ Dần, bởi vậy nếu theo thân phận thì cậu cũng coi như là nửa chủ nhân nhà của Tạ Dần. Tạ Gia Duệ là cháu ruột Tạ Dần, nhưng ba cậu nhóc đã qua đời vì tai nạn giao thông trước khi cậu nhóc sinh ra, mẹ thì không rõ ra sao, trước mắt cậu nhóc là gia chủ duy nhất của đời thứ ba, nói được hưởng hết yêu thương chiều chuộng cũng không ngoa.
Đúng như dự đoán, Thẩm Ninh Tạ Dần vừa vào cửa, một cậu nhóc tinh nghịch đầu hình củ cải chạy ào tới ôm đùi Tạ Dần.
Cậu nhóc cỡ năm sáu tuổi, người chỉ cao tới đùi Tạ Dần, khuôn mặt có đôi nét giống với anh, mái tóc vàng hơi xoăn giống người châu Âu, trông rất đáng yêu. Trần Lâm ba hoa phóng đại nói rằng tổ tiên nhà họ Tạ có huyết thống ngoại quốc, điều này có vẻ đúng.
Mặc dù Tạ Dần không phải người tốt, nhưng anh vẫn rất yêu thương đứa cháu mất ba từ nhỏ này, anh ngồi xổm xuống ôm cậu nhóc vào phòng.
Động tác này làm khuôn mặt Tạ Gia Duệ vừa đúng quay về Thẩm Ninh đang ở phía sau, khuôn mặt thiên sứ đáng yêu ngoan ngoãn của cậu nhóc ở nơi Tạ Dần không nhìn thấy chuyển sang khuôn mặt của nhóc ác ma, cậu nhóc mang vẻ vênh váo đặc trưng của nhà họ Tạ, làm mặt quỷ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thẩm Ninh.
Hôm đó Thẩm Ninh đã có sự thay đổi lớn, lại thêm mắc phải “bệnh nặng”, sau buổi trưa tỉnh lại trong bệnh viện cậu đã hao hết tinh lực cả ngày nay rồi, lúc này vốn không rảnh quan tâm đến đứa cháu nhỏ này. Cậu che miệng ngáp dài, khóe mắt tràn ra giọt nước mắt sinh lý, xuyên qua màn hơi nước trước mắt, cậu thấy đứa cháu nhỏ đang chào hỏi với mình, nên theo bản năng cậu cũng đưa tay lên vẫy vẫy.
Tạ Gia Duệ: “...”
Mấy người Tạ Dần về nhà quá trễ, chẳng bao lâu sau đã đến giờ ăn tối.
Dì giúp việc đã nấu xong bữa tối, bèn nhanh chóng bưng lên. Tạ Gia Duệ cũng có một bảo mẫu luôn theo sát bên cạnh để chăm sóc, nhưng có lẽ cậu nhóc muốn tỏ vẻ mạnh mẽ trước mặt chú mình, nên đã tự cầm thìa để ăn cơm.
Truyền thống khi ăn uống của những người có tiền là không được nói chuyện lớn tiếng; cầm đũa, thìa hay dĩa cũng phải có thứ tự trước sau rõ ràng; lại càng cần tuân theo lễ nghi nhất định. Nhưng vì đây chỉ là bữa ăn đơn giản, không cần quá phức tạp, cũng không cần giả vờ ra vẻ một gia đình hạnh phúc êm ấm, nên đã thực sự đã cứu Thẩm Ninh một phen.
Cậu thật sự không biết phải làm thế nào để diễn tròn vai một ông “thím giới tính nam” dịu dàng và chu đáo.
Tạ Dần ăn không nhanh lắm, động tác của anh mang theo sự tao nhã và tự nhiên, nhưng bất ngờ ở chỗ là anh lại ăn xong rất mau. Sau đó, Tạ Dần rời khỏi bàn ăn để nhận điện thoại. Lúc này, trên bàn chỉ còn lại Thẩm Ninh và Tạ Gia Duệ. Thẩm Ninh vừa nhai một miếng súp lơ mà mình không thích ăn, vừa cảm nhận một cách sâu sắc sự khốn khổ mà dù có ở tầng lớp thượng lưu cũng phải đối mặt:
Nốc cho bằng hết những món rau mà mình không thích.
Thẩm Ninh đang chậm rãi nuốt rau, bỗng có một giọng nói vang lên:
“Anh, anh tên Thẩm Ninh phải không?”
Giọng nói non nớt của cậu nhóc còn vương hương sữa. Thẩm Ninh quay đầu lại, như không hiểu tại sao cậu nhóc lại đột nhiên bắt chuyện với mình. Nhưng ngay sau đó, bằng cái giọng mềm như bông ấy, cậu nhóc lại thốt ra những lời như thế này:
“Anh đến với chú của tôi chỉ vì tiền thôi đúng không? Hừ, chú của tôi chắc chắn sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của anh sớm thôi.”
Thẩm Ninh: “…”
Biểu cảm của chàng trai chợt trở nên lạ lùng. Nhưng trong mắt người khác, đó lại là dáng vẻ thả tâm hồn bay xa, thờ ơ chẳng quan tâm gì cả. Củ cải nhỏ nổi bực, đôi môi nhỏ xinh như thạch trái cây lại thốt ra những lời nghe có vẻ chững chạc hơn trước nữa:
“Người như anh hoàn toàn không xứng với chú của tôi! Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận anh đâu!”
“…”