Thẩm Ninh bước ra khỏi phòng vệ sinh với biểu cảm không vui còn hơn lúc Tạ Dần lúc nãy bước vào, cậu đi lại giường, cúi đầu thở dài.
Tạ Dần khẽ cau mày, trong mắt hiện lên tia không vui, mím môi nhìn cậu. Thẩm Ninh vốn dĩ không nhìn thấy nét mặt của anh, cậu tự giận dỗi một hồi, cuối cùng chấp nhận vận mệnh, đưa tay nhấn chuông đầu giường, sau đó ngẩng đầu, nói với Tạ Dần bằng giọng điệu không vui:
“Cơ thể của tôi có thể còn nhiều chứng bệnh mà bác sĩ không kiểm tra ra, tôi gọi bác sĩ tới để nói cho ông ấy.”
Tạ Dần không phải là người nói nhiều, Thẩm Ninh cũng không có tâm tình dỗ anh vui vẻ, may là bác sĩ tới rất nhanh. Thẩm Ninh thấy bác sĩ đã đến, đưa tay ra khỏi chăn, ống tay rộng thùng thình tuột xuống, lộ ra cánh tay bóng loáng, hai tay ngửa ra giơ lòng bàn tay trước mặt, nói:
“Bác sĩ à, thật ra ngoài sản phẩm khử mùi, tôi còn bị dị ứng với nước rửa tay, xà phòng kiềm, bột giặt, chuối, yến mạch, đào, mạt bụi… Ngoài ra còn bị hen suyễn bộc phát, rối loạn đông máu.” Nói đến đây cậu dừng lại, mím môi nói:
“Chỉ vậy thôi.”
Thiệu Chính Giác ở sau nghe thấy: Chỉ vậy thôi, hả?
Thế còn chưa đủ à?
Chỉ cần nghe thôi, Thiệu Chính Giác có cảm giác xịt keo tại chỗ, không thể tượng tượng được nếu ngày nào đó anh ta phải cố gắng né tránh nhiều thứ như vậy, anh ta âm thầm run rẩy thì chợt nghe thấy tiếng sếp của mình gọi:
“Trợ lý Thiệu.”
Thiệu Chính Giác vội vàng ưỡn ngực: “Dạ vâng.”
Tạ Dần thản nhiên nói: “Cậu đi theo bác sĩ lấy thuốc, nhớ phải ghi lại những gì cần chú ý.”
“Dạ vâng.” Thiệu Chính Giác quay đầu nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, mời đi bên này.”
Tiếng bước chân của hai người đàn ông nhanh chóng xa dần rồi biến mất ngoài hành lang, Thẩm Ninh cố gắng vực lại tinh thần, dự định cảm ơn Tạ Dần, nhưng anh đã quay lại nhìn cả người cậu. Đôi mắt sẫm màu và hốc mắt sâu của anh toát lên vẻ thâm sâu khó dò, vẻ mặt không giận tự uy, khiến những ai bị nó nhìn thẳng như đâm dao nhọn vào tim.
Cảm giác bị xâm phạm khiến Thẩm Ninh cảm thấy khó chịu, cậu đang tính cau mày thì nghe Tạ Dần nói:
“Tôi hy vọng lần sau có chuyện gì thì cậu hãy nói với tôi đầu tiên.”
“Ừm, được thôi.” Tâm tình cảm kích của Thẩm Ninh nháy mắt biến mất, người tai to mặt lớn nói chuyện cứ thích quanh co lòng vòng, không vui thì cứ bảo không vui là được rồi.
Chàng trai trên giường bệnh nghịch nghịch đầu ngón tay, Tạ Dần không hài lòng với câu trả lời qua loa của cậu, anh định nói chuyện thì điện thoại vang lên. Vẻ mặt của anh lập tức thay đổi khi thấy tên người gọi, Tạ Dần đứng dậy đến bên cửa sổ, giọng điệu tỏ vẻ dịu dàng.
Ở phía sau, Thẩm Ninh nhàm chán nhìn bóng lưng Tạ Dần, vai rộng lưng đầy, cơ bắp đầy đặn nhưng không quá lố, căng bộ âu phục thành vòng cung đẹp mắt, khoe thắt lưng thon và đôi chân dài của anh.
Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa sổ, tạo ra hiệu ứng mờ ảo trên đầu anh. Thẩm Ninh vừa đếm đốm sáng trên tóc anh mà lòng thầm nghĩ, không biết “cậu” có thể về không, vậy thì tôi sẽ thay cậu sống một khoảng thời gian trước, dù sao tôi không có gì để làm (cũng không có tiền).
Nhưng nếu cậu có thể trở về, tôi hy vọng cậu có thể quay lại trước khi tôi không chống đỡ được nữa, mặc dù mức độ khỏe mạnh của cơ thể thay đổi theo linh hồn, nhưng thể xác chết rồi linh hồn mới quay trở về sẽ rất kỳ quái.
Nói không chừng việc này còn lên đầu trang tin tức, rằng nghiên cứu mới nhất về loài người đã vén màn… Còn về phần vở kịch ngược thân ngược tâm trước khi cậu trở về…
Đều ổn, tất cả đều ổn hết.
Không có chuyện gì đâu.
Tạ Dần nói chuyện điện thoại xong thì quay người lại, nhìn thấy chàng trai trên giường đã đi vào cõi thần tiên nào đó, tất nhiên khuôn mặt của cậu rất đẹp, nhưng dù là ai thì lúc ngây người đều có vẻ ngơ ngơ, lại còn trông không nghiêm túc tẹo nào. Tạ Dần nhăn mày, không ý kiến gì với hình ảnh này, anh lại bên giường, nói:
“Trần Lâm đã làm xong thủ tục xuất viện, tối nay Tạ Gia Duệ muốn đến, cậu cùng tôi tiếp đãi nó.”