Ý định của hắn là đại nữ nhi tới tuổi cập kế nhưng không định hôn sự cho nàng.
Khi Uyển nhi được mười hai tuổi, Thái tử cưới Thái tử phi và yêu cầu Châu nhi làm Trắc phi.
Nhưng Châu nhi nói với hắn rằng, nàng không muốn làm thϊếp của Thái tử, vị trí Trắc phi giống như một ngọn núi lớn đè lên đầu nàng.
E rằng nếu nữ nhi yêu quý của hắn thật sự không muốn gả, thì Ôn gia sẽ phải chịu số phận khổ sở, sự lựa chọn duy nhất chính là giữ lại đại nữ nhi mà chưa định hôn sự.
May mắn tiểu nữ nhi hiểu được đại cục nên cư nhiên đồng ý làm Trắc phi, vì vậy, đại nữ nhi phải hứa hôn cho người khác.
Hắn nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ Châu nhi thực sự thích Tiêu thế tử, nàng phụng chỉ gả vào Đông Cung nên hy vọng tỷ tỷ giúp nàng chiếu cố Tiêu thế tử.
Châu nhi vì nghĩ đại cục cho Ôn phủ mà đồng ý xuất giá, vì vậy đại nữ nhi gả cho thế tử què chẳng có việc gì cả?
Ôn Thanh Uyển cúi đầu nói chuyện, nàng không sợ ai, nhưng lại không muốn nhìn thấy biểu tình vui vẻ của bọn họ.
Lúc này, nàng đang dùng ý niệm lướt qua trung tâm trao đổi công đức do Diêm vương ban tặng.
Những gì nàng có thể nhìn thấy trong trung tâm trao đổi là một khối màu đen lớn khoảng chừng nửa mẫu ruộng, còn có một dòng nước suối và một bảng giao dịch ở cuối.
Bảng hiển thị hình ảnh, chức năng của các vật phẩm khác nhau và cần bao nhiêu điểm công đức hoặc vàng bạc để đổi lấy chúng.
Có đủ loại đồ ăn, đồ vật nàng từng thấy trước đây, nhưng giá cả không phải đắt hơn một chút mà là rất đắt.
Ví dụ, trên kinh thành tại Túy Hương Lâu chỉ cần ba mươi văn tiền liền có thể mua một con gà nướng tuyệt hảo.
Nhưng bảng giao dịch yêu cầu một trăm văn tiền để trao đổi, Ôn Thanh Uyển cảm thấy Diêm vương đang lừa bịp nàng.
Nhưng nàng vẫn muốn thử một lần, xem gà nướng ở đây và gà nướng ở Túy Hương Lâu có gì khác nhau?
Nàng nhìn thoáng qua đã thích thú với một lá bùa đọc được suy nghĩ, người giữ lá bùa có thể biết đối phương đang nghĩ gì và nó tồn tại trong một giờ.
Thứ này là đồ tốt, nhưng lại cần năm mươi điểm công đức, đương nhiên Ôn Thanh Uyển không biết điểm công đức có dễ dàng kiếm được hay không.
Nhưng bảng giao dịch ghi rõ ràng rằng không có điểm công đức thì có thể mua bằng 500 lượng bạc hoặc 50 lượng vàng.
Năm trăm lượng!
Nàng có thể đổi nó lấy rất nhiều gà nướng, nó đắt kinh khủng.
Ôn Thanh Uyển nhìn năm mươi điểm công đức do Diêm vương ban tặng, nàng nghiến răng nghiến lợi mua một tấm bùa đọc suy nghĩ trước.
Nàng vừa suy nghĩ xong thì trong đầu vang lên một giọng nói: Giao dịch thành công, chúc quý khách có trải nghiệm vui vẻ.
Ôn Thanh Uyển âm thầm khóc trong lòng, đọc suy nghĩ của Ôn Minh Châu, rất nhanh đã nghe thấy giọng nói của Ôn Minh Châu.
[Đích nữ thì sao? Ôn Thanh Uyển đã bị một thứ nữ như ta giẫm đạp hơn mười năm rồi. (Đích nữ con chính thất, thứ nữ con thϊếp)
Phụ thân, mẫu thân cùng hai huynh trưởng chỉ thuộc về Ôn Minh Châu ta, là người được cả Ôn gia yêu thích, ngay cả kinh thành này cũng vạn người mê đắm.
Những người mà ngươi gọi là phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, lại xem ngươi như người xa lạ, ngươi từ lúc nhỏ đã bị bọn họ đánh đập, bị người ta chán ghét, ha ha...
Ôn Thanh Uyển, ta sẽ không nói cho ngươi biết, Tiêu Cẩn bị kế mẫu cùng sủng thϊếp của phụ thân hắn đè ép, đánh đập từ lúc nhỏ cho đến trưởng thành.
Vì vậy, sự tủi nhục bị đè nén nhiều năm càng trở nên điên cuồng, hắn trở nên điên loạn, biếи ŧɦái, khát máu...
Còn tệ hơn cả nhị công tử Minh Nguyệt Thanh Phong trong phủ Thừa tướng.
Nhị công tử bề ngoài có vẻ ôn nhu như ngọc, có trái tim nhân hậu nhưng thực chất lại là một tên biếи ŧɦái thích bạo hành phụ nữ một cách tùy tiện!
Đáng tiếc hắn quá yếu, không thể gϊếŧ chết Ôn Thanh Uyển, một đứa tiện nhân vẫn còn có thể sống sót trong hậu cung.
Chỉ có Tiêu Cẩn, kẻ tàn tật nhưng lại khát máu và mạnh mẽ, mới có thể đánh chết ngươi một cách tàn bạo.
Kiếp trước ngươi được yêu cầu kết hôn với Thái tử, trở thành Hoàng hậu, kiếp này ngươi cũng đừng nghĩ tới.
Ôn Thanh Uyển, ngươi sẽ sớm bị tên tàn phế tàn bạo đó đánh chết, ngươi sẽ không thể nhìn thấy ta trở thành Hoàng hậu trong vinh quang, thật đáng buồn!]
Oh hô!
Thật là một mất mát lớn!
Ôn Thanh Uyển oán hận nhìn Văn Minh Châu một cái, nếu như sớm biết suy nghĩ của ngươi rác rưởi nhàm chán nhàm chán, chẳng bằng đổi lấy gà nướng chậm rãi mà ăn!
Ôn phu nhân nhìn vào ánh mắt oán hận của nữ nhi ruột rồi nói: “Uyển nhi, phụ thân con đã chấp thuận hôn sự này của con, đừng trách muội muội con.”
“…”
Ôn Thanh Uyển cúi đầu, nàng không muốn nói chuyện với mẫu thân không có đầu óc của mình.
Lúc này, trong đầu nàng lại vang lên giọng nói của Ôn Minh Châu: [Chậc chậc... Một nữ nhân chỉ có đầu óc tình cảm yêu đương, không thể nào bị tổn thương được.
Để lấy lòng một nam nhân, người mà thậm chí còn không thích nữ nhi ruột của mình và hắn đã phớt lờ ngươi từ khi còn nhỏ.
Ta không tin Ôn phu nhân không biết Hầu phủ sa sút cùng Tiêu thế tử tàn bạo khét tiếng ở kinh thành, không ai dám gả cho hắn.
Mối hôn sự này thực sự là kiệt tác của ta, Hầu phủ đã bắt đầu suy tàn từ mấy chục năm trước và phải dựa vào của hồi môn của chủ mẫu Hầu phủ để tồn tại.
Lúc đó, Hầu gia chỉ vì tham lam của hồi môn của thê tử mà cưới nàng, sau khi sinh được nhi tử (con trai), hắn cùng sủng thϊếp của mình đã sát hại thê tử.
Tham lam của hồi môn, không quan tâm đến nhi tử, chỉ biết ăn chơi sa đọa mấy năm gần như tiêu xài hết của hồi môn của người thê tử trước.
Hắn lại lần nữa cưới nữ nhân khác làm thê tử, chủ mẫu hiện tại của Hầu phủ cũng bằng tuổi thế tử tàn độc.
Haha... Dù sao thì phu nhân Hầu phủ cũng đã chết mấy người, con cái thì nhiều, hậu viện thì rối loạn.
Kiếp trước ta không sống sót ở Hầu phủ, cho nên ta không tin Ôn Thanh Uyển có thể sống sót.
Năm năm sau, ta mới gả vào Hầu gia, lúc đó thế tử tàn độc còn chưa có thê tử, điều đó chứng tỏ hắn không thể lấy được thê tử.]
Từ nội tâm của Ôn Minh Châu, Ôn Thanh Uyển hiểu rằng Hầu gia kiếm tiền bằng cách gϊếŧ thê tử.
Không có gì xấu hổ khi tìm kiếm sự giàu có, người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn.
Nhưng việc gϊếŧ người để kiếm tiền là điều không thể tha thứ được.