Lâm Kiểu Kiểu cùng bố Lâm, mẹ Lâm đã quay trở về, trông rất vui vẻ, ánh mắt nhìn tôi đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Chắc chắn là lại nói xấu tôi hoặc đang ấp ủ một kế hoạch xấu xa nào đó. Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào.
Đúng như dự đoán, mẹ Lâm do dự một chút rồi bước tới nắm tay tôi.
"Tương Minh, có chuyện này mẹ muốn nói với con."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ cứ nói đi ạ."
"À, chuyện này... mẹ và bố con định mua cho Kiểu Kiểu một căn nhà, coi như là quà trưởng thành của con bé. Nhưng con yên tâm, sẽ không thiếu phần của con, bố mẹ cũng rất yêu con mà."
Trong lòng tôi chợt căng thẳng, tình huống đột ngột phát sinh này nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi im lặng suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Lâm Kiểu Kiểu làm bộ ngại ngùng bước đến gần tôi, đôi mắt lập tức ửng đỏ.
"Chị, chị sẽ không để bụng chứ? Bố mẹ cũng lo lắng cho em không có lòng tin vào bản thân, ngộ nhỡ bị nhà họ Thẩm quấy rầy, không có nơi nào để đi nên mới quyết định mua nhà cho em."
Lâm Kiểu Kiểu cẩn thận đưa tay kéo lấy góc áo của tôi, tôi nhìn tay cô ta có chút không thoải mái, cố kìm nén xúc động muốn hất tay cô ta ra.
Tuy nói tôi không quan tâm đến tài sản của nhà họ Lâm, cũng không phải là kẻ hám tiền.
Nhưng nếu Lâm Kiểu Kiểu thực sự là một cô gái ngây thơ, trong sáng, thì có lẽ tôi sẽ nhân từ, thực sự sắp xếp cho cô ta một ngôi nhà.
Nhưng bây giờ thân thế của Lâm Kiểu Kiểu vẫn là một ẩn số, lại là một kẻ dối trả không thể đoán trước được, tôi không mong muốn tài sản của nhà họ Lâm chảy vào túi cô ta.
Sự im lặng của tôi đã khiến bố Lâm lên tiếng bênh vực, giở thái độ gia trưởng của chủ gia đình ra, tay đập mạnh xuống bàn.
"Được rồi, không biết rốt cuộc con muốn so đo cái gì với em gái con nữa đây. Bố mẹ không thiên vị đứa nào cả, sau này cũng sẽ mua cho con một căn nhà."
Giọng điệu giống như ban ơn của ông ấy khiến tôi càng thêm khó chịu, ai cũng có thể hứa hẹn nhưng chỉ khi thực hiện được thì mới yên tâm.
Lâm Kiểu Kiểu cảm động rơi nước mắt, liên tục nói không còn lo lắng việc bố mẹ không yêu thương mình nữa. Không phải ruột thịt thì đã sao, bố mẹ vẫn yêu thương mình thế là đủ rồi.
Lời đã nói đến mức này, ngay cả mẹ Lâm cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin, như thể tôi không đồng ý thì thật quá nhẫn tâm.
Tôi tức giận cười lớn, lãnh đạm nói:
"Được rồi, tiền là của bố mẹ, đương nhiên là hai người có quyền quyết định."
Nói xong tôi đi thẳng lên lầu.
Mở điện thoại ra, Thẩm Tụng đã gửi cho tôi một tin nhắn.
Thẩm Tụng: 【Anh nhận được đồ rồi, đã gửi đi giám định, một tuần nữa sẽ có kết quả.】
Ngón tay tôi lướt trên bàn phím, đáp lại một câu "Ok", ngay lúc này, một ý tưởng tuyệt vời lại xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi:【Thẩm Tụng, ngày mai anh lái xe đến trường đón em nhé.】
Có lẽ quyết định này hơi đột ngột, vài phút sau Thẩm Tụng mới trả lời.
Tôi bổ sung thêm:【Lái chiếc xe sang trọng và đắt tiền nhất trong nhà ý, càng nổi bật càng tốt.】
Thẩm Tụng:【? Được.】
Không cần giải thích nhiều, tôi hài lòng đặt điện thoại xuống, chui vào trong chăn.
Không phải là yêu tiền sao? Vậy thì để Lâm Kiểu Kiểu yêu đến đủ đi.