Ngày hôm sau đi học, vì tôi và Lâm Kiểu Kiểu học ở hai trường khác nhau nên bố Lâm và mẹ Lâm đã chia nhau ra để đưa chúng tôi đi.
Tôi có thể cảm nhận được ý tốt của mẹ Lâm dành cho tôi nhiều hơn, tôi cũng thích ở bên bà hơn. Nhưng sáng nay bà ấy lại nói rằng hy vọng tôi và bố Lâm có thể bồi dưỡng cảm tình nên bà đã đưa Lâm Kiểu Kiểu đi trước.
Nghĩ đến ngày hôm qua bố Lâm vô ý thiên vị, tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về người bố ruột này một chút vì vậy đã gật đầu đồng ý.
Trong xe, bố Lâm tập trung lái xe, dường như không có ý định bắt chuyện.
Tôi thỉnh thoảng liếc nhìn ông, sau đó đánh chữ trên laptop.
Theo lẽ thường, mặc dù bố và con gái ở độ tuổi này khó gần gũi nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt như vậy.
Hành vi của bố Lâm có chút khác thường, tôi lặng lẽ note vào.
"Thành tích ở trường của con như thế nào?"
Đột nhiên đặt câu hỏi khiến tôi phải thu lại suy nghĩ. Có lẽ ông nhận ra tôi liên tục quan sát ông nên cuối cùng không nhịn được mà bắt chuyện.
Tôi cười gượng hai tiếng: "Tạm được ạ."
Thực ra tôi chỉ nói qua loa cho xong nhưng hình như bố Lâm lại hiểu lầm, nghĩ rằng thành tích của tôi không tốt nên ngại nói ra.
"Haiz, đều do không đúng lúc, còn một tháng nữa là thi đại học, không kịp chuyển trường cho con."
"Giáo viên của mấy trường công này vàng thau lẫn lộn. Nếu con đến trường tư Lâm Kiểu Kiểu đang học thì tốt xấu gì giáo viên cũng chuyên nghiệp hơn".
Sự tự phụ khó hiểu trong lời nói của bố Lâm khiến tôi hơi nhíu mày, nhưng ông không nhận ra sự thay đổi của tôi vẫn tiếp tục khoe khoang.
"Nếu không được thì con dành chút thời gian tham khảo ý kiến Kiểu Kiểu, chắc chắn con bé sẽ sẵn lòng dạy con."
"Con bé Kiểu Kiểu này khiến người ta đỡ lo hơn hẳn, sở thích cũng rất nhiều, còn biết chơi piano."
Sự bất mãn trong lòng tôi dần chuyển thành sự thích thú. Lời miêu tả của bố Lâm về Lâm Kiểu Kiểu hoàn toàn là niềm tự hào của một người bố đối với con gái mình.
Nhưng một "người bố" như vậy chẳng lẽ không quan tâm đến cảm xúc của con gái ruột một chút nào hay sao?
Gieo xuống hạt giống nghi ngờ, tôi bước vào sân trường.
Đang định bước vào lớp thì lại bị Thẩm Tương Diệp túm cổ, kéo vào một góc.
"Thẩm Tương Minh, chị thật vô tình! Nói đi theo bố mẹ ruột đi là đi luôn. Không nói cho mẹ và Thẩm Tụng một tiếng cũng thôi đi, ngay cả em cũng giấu!"
Tôi nhìn vẻ mặt tức giận của Thẩm Tương Diệp giống như quả táo đỏ, không nhịn được nhéo một cái.
"Chuyện xảy ra đột ngột mà Đại tiểu thư, trong nhất thời chị cũng không thể giải thích rõ được."