“Ting-”
Âm thanh trong trẻo và êm tai đồng thời vang lên từ điện thoại của mọi người, lúc này đã là 4 giờ 30 phút chiều.
Lộ Đinh Liễu lấy điện thoại ra xem.
“Nơi điểm danh: Quán trọ Thanh Niên đường Bách Hoa; Thời gian điểm danh: 18 giờ.”
Tám người của Khoa học Kỹ thuật Ngân Hà chia thành hai đội, cả hai bên đều không hỏi về nơi điểm danh của đối phương. Khương La cười tươi, nói: “Rất vui khi được cùng trải qua một buổi chiều thú vị với các bạn! Vậy chúng tôi đi trước nhé?”
Chử Nhàn mỉm cười, trả lời : “Chúc cô thuận lợi trong mọi việc.”
Nhóm ba người của Khương La rời đi, khoảng mười phút sau, Chử Nhàn mới dẫn mọi người xuống lầu.
Xe của họ vẫn còn, cả nhóm cùng bước lên, định vị cho thấy mất một giờ để đến quán trọ Thanh Niên đường Bách Hoa.
“Đội trưởng.” Chạy được nửa đường, Lộ Đinh Liễu mới nhớ ra: “Thực ra tôi đã phát hiện ra một chút thông tin ở Khoa học Kỹ thuật Ngân Hà.”
“Cái gì thế?”
“Là một bức di thư, kèm theo một nhiệm vụ phụ cấp B nhưng tôi không chấp nhận. Bây giờ tôi đọc nội dung cho anh nghe nhé?”
Lộ Đinh Liễu đã nhận nhiệm vụ của tài liệu bùa chú nên không cần phải mang tài liệu ra ngoài, tất cả nội dung đã được đưa vào bảng nhiệm vụ phụ của cô, có thể xem bất cứ lúc nào.
Chử Nhàn gật đầu.
Lộ Đinh Liễu bắt đầu đọc: “Di thư viết là: Hân Hân, Bảo Bảo, ba yêu hai người. Hân Hân à, được kết hôn với em chính là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh, anh yêu em, thiên thần của đời anh. Bảo Bảo à, thật tiếc khi ba chẳng thể nhìn thấy con trưởng thành, đây chính là lỗi lầm của ba. Khi Umbrella đưa cho ba nhành ô liu, ba đã tự cho rằng cuối cùng thì mong ước cả đời ba đã trở thành sự thật, chỉ là chẳng ngờ rằng mọi chuyện ngày càng rơi xuống vực sâu. Thành phố Hủ Hổ sắp trở thành địa ngục trần gian, tất cả mọi người sẽ sống không bằng chết, điều duy nhất bố có thể làm là để hai người ra đi mà không đau khổ, còn ba sẽ phải sống để đối mặt với tội lỗi ba đã gây ra.”
Một lúc lâu sau, Lộ Đinh Liễu vẫy nhẹ tờ giấy mỏng manh: “Hết rồi.”
Chử Nhàn suy tư một lúc rồi nói: “Chắc là có liên quan đến bối cảnh của ải này, nhiệm vụ phụ có lẽ là khám phá quá khứ đau thương và sự thật về sự xuất hiện của quái vật.”
Vương Viên Văn cười nhạo: “Đây chẳng phải là kiểu kịch bản thường thấy trong những bộ phim hạng ba sao? Ví dụ như dưới trướng của Umbrella có một công ty thí nghiệm sinh học, virus trong phòng thí nghiệm bị rò rỉ, khiến cả thành phố bị nhiễm bệnh và biến thành quái vật mà Giám đốc của Khoa học Kỹ thuật Ngân Hà là một trong những người chịu trách nhiệm chính.”
Chử Nhàn nói: “Cũng có thể nhưng hiện tại không thấy dấu hiệu nào cho thấy Cú ngày có virus lây nhiễm.”
Lộ Đinh Liễu sờ sờ vết thương trên khóe môi của mình, gật đầu đồng tình.
Hiện tại cô cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Lần này, Chử Nhàn đi theo đúng lộ trình định vị, lái xe thuận lợi đến địa điểm.
Tạ Bảo Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe và lẩm bẩm: “Không có một ai cả.”
Không có người sống, cũng không có người chết, không có người chơi, cũng không có NPC. Nếu không gặp nhóm Khương La thì họ đã nghĩ rằng cả thành phố này chỉ có năm người bọn họ rồi.
Mặt tiền của quán trọ Thanh Niên đường Bách Hoa rất nhỏ, bảng hiệu bẩn thỉu, phải đi lên tầng hai qua một cầu thang hẹp giữa hai cửa hàng mới thấy cửa kính và máy bấm thẻ.
Sau khi lặp lại quy trình buổi trưa, Chử Nhàn nói: “Mọi người hãy kiểm tra xem trong quán trọ có xác chết hay điều bất thường nào không trước đi, kiểm tra kỹ nhé! Trong vòng mười phút, nhanh lên nào, trời sắp tối rồi!”
Quán trọ chỉ có bốn phòng, tuy rằng không lớn nhưng mỗi phòng đều có tám giường tầng, khoảng trống ở giữa hẹp đến mức khó đi lại.
Lộ Đinh Liễu phụ trách kiểm tra phòng 2, cô lật giường, xốc chăn lên, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt, Lộ Đinh Liễu mở to mắt, không giữ được thăng bằng, cô lảo đảo lùi lại hai bước.
Không đúng, ngoài mùi hôi thối thì còn có một mùi tanh nữa.
Lộ Đinh Liễu lờ mờ nhìn thấy trên ga trải giường có một vết bẩn đậm màu, cô nín thở tiến lại kéo chăn ra, nhìn thấy miếng thịt thối dài khoảng 10 cen ti mét, một mùi khó chịu cực nồng phát ra từ đó.
Lộ Đinh Liễu lật hết các giường trong phòng lại, chỉ giường này là có thứ đó. Cô lấy một cái túi nhựa đựng rác ở góc phòng rồi cho nó vào, sau đó mang ra ngoài cho Chử Nhàn xem.
Chử Nhàn nói: “Vứt ra ngoài đi.”
Sau đó anh ấy còn dặn những người khác kiểm tra tất cả các giường, rèm cửa và trần nhà một lần nữa. Tạ Bảo Thanh tìm thấy hai miếng, Vương Viên Văn tìm thấy một miếng, Tần Chấn Vân tìm thấy hai miếng, tất cả đều bị vứt ra ngoài.
Chử Nhàn lấy một sợi xích ra từ phòng dụng cụ của quán trọ, khóa cánh cửa kính lại rồi kéo hai cái ga trải giường để che kín cửa. Đồng thời, anh ấy cũng lấy hai cái búa ra, chia cho Tần Chấn Vân và Vương Viên Văn, bảo họ để ở bên cạnh khi đi ngủ, tiện cho việc tự vệ.
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen.
“Ting-”
“Còn 13 tiếng nữa đến thời gian và nơi điểm danh tiếp theo.”
Mở điện thoại lên, bắt đầu thanh đếm ngược.
Quán trọ có một nhà ăn rất nhỏ, bên trong có năm phần bữa tối, năm phần bữa sáng. Nước, đồ ăn nhẹ, trái cây cũng có, có thể nói là dinh dưỡng đầy đủ.
Mọi người im lặng ăn, nghe tiếng gầm rú và tiếng đập cửa từ bên ngoài, những người mới - ngoại trừ Lộ Đinh Liễu - đều cảm thấy khó lòng mà nuốt trôi thức ăn.
Một đêm bình an vô sự.
Chỉ là chẳng ai thật sự yên tâm ngủ ngon giấc cả.