Vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Ja Eun đã vội vã chống tay ngồi dậy, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Nhưng sau khi đã nhìn khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng trắng tinh, cô liền thở dài thất vọng, như một chú mèo nhỏ vừa mất đi thứ đồ chơi yêu thích của mình.
Đưa tay với lấy điện thoại trên chiếc tủ cạnh giường, Ja Eun liền nhanh chóng gọi điện cho Baek Ha Rin nhưng đáp lại chỉ là một tiếng tút dài.
Mấy tiếng trôi qua, dù đã cố gọi gần ba chục cuộc điện thoại cho người kia, nhưng rốt cuộc, đổi lại chỉ là sự im lặng trong vô vọng.
Đến lúc này, cô dường như đã hiểu ra được điều gì đó: Baek Ha Rin là đang cố tình trốn tránh mình. Nhưng vì sao?
Gọi điện cô ta không chịu nghe thì nhắn tin chắc chắn là cô ta sẽ đọc được.
Nghĩ vậy, Ja Eun liền gửi đến số máy quen thuộc một tin nhắn: " Ha Rin à, cậu có ổn không? Tôi lo cho cậu lắm. À, tôi khoẻ rồi, cậu không cần lo gì nữa nhé".
Vì phòng bệnh của Ja Eun là căn phòng cuối dãy nên ở ngay cạnh là một ban công nhỏ.
Đứng ngay cạnh cửa sổ, thi thoảng Soo Ji lại khẽ đưa mắt nhìn vào trong phòng, ánh mắt tràn đầy thương xót.
Sau khi cô ấy kể chuyện mình và Baek Ha Rin gặp nhau cho hội bạn, cả đám đều thống nhất sẽ không hé răng nửa lời.
Lấy ra chiếc hộp nhỏ trong suốt mà khi nãy nhận từ y tá, do dự vài giây, Soo Ji liền giơ về phía cô nàng hot girl.
- Ye Rim à, cậu... giữ chiếc nhẫn này giúp Ja Eun được không? Bây giờ cậu ấy còn yếu lắm, tôi không muốn cậu ấy phải chịu thêm bất kỳ cú sốc nào nữa...
- Cũng được. Nhưng... sau đó thì sao? Cậu định giấu cậu ấy đến khi nào?
- Tôi...
Soo Ji còn đang định trả lời thì hai cô nàng Jae Hyung và Ji Ae liền đưa chiếc điện thoại về phía cô ấy.
- Các cậu xem này... Là tin tức về tập đoàn Baek Yeon.
Ngoài trời lúc này đã tối đen. Trên bầu trời tối tăm vô tận, không có lấy một ánh sao.
Cuối cùng thì điều tất cả mọi người lo lắng cũng đã đến.
Ngồi trên giường bệnh, những giọt nước mắt tưởng chừng như đã cạn khô lại tiếp tục rơi xuống khuôn mặt nhỏ vẫn còn đang tái nhợt.
Như cảm nhận được điều gì đó, cả bốn người đều nhanh chóng chạy vào phòng, kịp thời ngăn cản cô gái yếu ớt đang cố gắng xuống giường. Nhưng khi nhìn thấy bài báo trên chiếc điện thoại đầu giường, bọn họ chỉ biết thở dài.
Vẫn không chịu từ bỏ ý định đi tìm Baek Ha Rin, Ja Eun liền đưa đôi rưng rưng đầy đau lòng nhìn mấy người bạn, vừa như cầu khẩn, nhưng cũng rất kiên quyết.
- Các cậu để tôi đi đi mà... Ha Rin... cậu ấy bây giờ đang rất đau khổ... Tôi muốn ở cạnh cậu ấy... Cậu ấy tính khí không tốt, tâm trạng lại hay lên xuống thất thường... Tôi...
- Thôi đi, Ja Eun à! Cậu bình tĩnh lại đi. Bây giờ người cần phải lo lắng là cậu đấy. Vết thương trên người cậu vừa mới phẫu thuật xong...
Giữ chặt lấy hai cánh tay mảnh khảnh, Soo Ji đau lòng quát lên.
- Không. Tôi ổn rồi mà... Còn Ha Rin thì không... Cậu ấy đang tuyệt vọng lắm... Nếu ở một mình lúc này... rất có thể cậu ấy sẽ lại làm liều... như sáng nay vậy...
- Đừng làm loạn nữa Ja Eun. Cậu mà cử động mạnh, vết thương rách ra là phiền lắm đấy.
Nhìn Ja Eun đã khóc đến đỏ cả mặt, Ji Ae cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Nhưng đổi lại, Ja Eun chỉ khóc càng lúc càng to hơn.
- Các cậu không hiểu đâu... Ha Rin tuy bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, kiêu ngạo... nhưng thật ra... đó chỉ là lớp ngụy trang để tự bảo vệ bản thân của cậu ấy thôi... Tính tình cậu ấy không khác gì một đứa con nít vừa hiếu thắng, tự trọng cao, lại hay sĩ... nhưng cũng lại rất dễ tổn thương... Đối với cậu ấy... danh dự là một thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống...
- Ừ. Cậu thì hiểu rõ cậu ta rồi. Nhưng muốn làm gì thì cũng chờ khi nào cậu khoẻ hẳn đã.
Jae Hyung nói xong liền huých nhẹ vai Ye Rim, đưa mắt liếc xéo, ý muốn cô nàng hãy làm gì đó.
Bởi tất cả bọn họ đều biết, bây giờ dù có khuyên thế nào cũng bằng thừa. Chi bằng... cho Ja Eun một chút động lực để yên tâm tĩnh dưỡng. Dù sao thì cũng chẳng ai biết được Baek Ha Rin xinh đẹp kia giờ đã bị lãng quên ở một nơi xa xôi nào đó.
Nhận được cái gật đầu của hai người kia, Ye Rim cuối cùng cũng lấy ra chiếc hộp nhỏ trong suốt, cẩn thận đặt vào bàn tay vẫn còn đang lạnh.
Ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh, cô nàng dịu dàng cất tiếng, giọng ngọt như đang dỗ dành con nít.
- Ja Eun à, cậu phải thật bình tĩnh nhé.
- Ừ.
- Chiếc nhẫn này là do Baek Ha Rin để lại sau khi rời đi. Bọn tôi đã kiểm tra rồi, nó đích thực là một chiếc nhẫn đính hôn. Vậy nên, bây giờ là lúc cậu cần phải cố gắng dưỡng sức.
Nghe Ye Rim nói, nước mắt Ja Eun lại không ngừng tuôn rơi.
Phải, cô còn nhớ rất rõ, trước đây Baek Ha Rin đã từng nói muốn cô đính hôn với cô ta. Vậy tại sao, sau khi để lại chiếc nhẫn này, cô ta lại nỡ rời đi không một lời từ biệt?
Đau lòng cắn chặt lấy đôi môi mỏng trắng bệch, Ja Eun sau đó mới nói tiếp.
- Được. Tôi nghe lời cậu... Nhưng tôi không biết phải tìm cậu ấy ở đâu cả...
Sau khi đã dỗ Ja Eun nằm xuống ngủ, chờ cho Ji Ae và Jae Hyung ra về, Ye Rim mới kéo Soo Ji ra ngoài ban công.
- Soo Ji à, thành thật xin lỗi cậu nhé. Lẽ ra...
- Không. Tôi không trách các cậu đâu... Vừa rồi, lúc nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của Ja Eun khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó, tôi đã hiểu ra một điều.
Ngừng vài giây để cơn xúc động qua đi, Soo Ji mới lại cất tiếng.
- Tôi đã hiểu ra được, trên đời này, có một số chuyện, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể đạt được. Vậy nên, tôi thà tiếp tục làm bạn với Ja Eun để được đi song song cùng cậu ấy, còn hơn là một người mãi mãi chỉ đứng nhìn từ phía sau.
- Ừ. Cậu nghĩ thông suốt như vậy thật tốt quá. Thật ra từ lâu, tôi đã nhận ra, trò chơi kim tự tháp chỉ có hai người chơi duy nhất là Baek Ha Rin và Myung Ja Eun. Cậu ta vì quá yêu Ja Eun nên mới cố tình bày ra trò bạo lực đó để Ja Eun ngốc nghếch phải toàn tâm toàn ý phục tùng mọi mệnh lệnh của mình, bao gồm cả việc trở thành người yêu của cậu ta. Từ lâu, tôi đã biết, trò chơi kim tự tháp chính là một trò chơi tình yêu giữa hai người bọn họ.
Sự phân tích sâu sắc của Ye Rim khiến Soo Ji phải tròn mắt kinh ngạc.
- Vậy hoá ra, sự xuất hiện bất ngờ của tôi chính là lực tác động khiến Baek Ha Rin và Ja Eun sớm nhận ra tình cảm của nhau hơn?
- Chính xác. Nhưng dù cho cậu có xuất hiện hay không, thượng đế cũng đã an bài cho họ là một đôi rồi.
Nhìn Ye Rim nở nụ cười mãn nguyện, Soo Ji cảm thấy không phục, liền nghiêng đầu hỏi.
- Tại sao chứ?
- Bởi vì... ngoài cậu ra, còn có tôi nữa mà.
- Vậy còn tung tích của Baek Ha Rin thì sao?
- Cậu yên tâm đi. Tôi đã hứa với Ja Eun rồi, chờ khi nào cậu ấy xuất viện, nhất định tôi sẽ tìm cho ra Baek Ha Rin.