[70] Trọng Sinh Vả Mặt, Đoạt Lại Không Gian Gả Cho Quan Quân

Chương 11

Vào nhà hàng quốc doanh, Tần Thư Duyệt liếc nhìn bảng đen ghi món ăn hôm nay, cô trực tiếp gọi thịt lợn, thịt gà và cá, ngoài ra còn gọi thêm một bát canh trứng và cơm.

Lúc này tuy là giờ ăn nhưng thời buổi này vật tư thiếu thốn, số người có thể đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm rất ít nên lại càng đặc biệt yên tĩnh.

Tần Thư Duyệt còn cố ý tìm một chỗ ngồi dễ thấy, mắt không ngừng liếc ra ngoài.

"Em gái, em gọi nhiều món thế này, chúng ta ăn không hết thì phí lắm?"

"Anh trai, anh hình như không biết sức ăn của mình nhỉ."

"..."

Bụng không có dầu mỡ, dễ đói không phải là chuyện bình thường sao?

"Cái này... quá tốn kém."

"Anh, anh yên tâm đi, chủ nhiệm Hồng đã đưa tiền và phiếu cho em, còn nói sẽ giúp em đăng ký đi thi lấy chứng chỉ bác sĩ, sau này em gái anh cũng có thể kiếm tiền, để anh ăn thịt mỗi bữa cũng không thành vấn đề."

"Em gái anh vẫn lợi hại, trước kia em thích đọc sách, nếu bây giờ không thể thi đại học, ước chừng em gái anh đã là sinh viên đại học rồi, được, sau này anh ăn thịt sẽ dựa vào em."

Tần Chính Kiệt cũng không muốn phá hỏng hứng thú ăn cơm hôm nay, cho nên không nhắc lại chuyện gọi món nữa, mà lấy một chiếc đồng hồ từ trong túi ra đẩy đến trước mặt Tần Thư Duyệt.

"Lần này anh đi làm nhiệm vụ, được trợ cấp, thấy em vẫn không có đồng hồ cũng không tiện nên mua cho em một cái."

"Anh trai? Đây là đồng hồ Longines à? Không rẻ đâu." Tần Thư Duyệt vui mừng nghịch chiếc đồng hồ trước mặt, kiếp trước mặc dù Lâm Niệm tính kế cô nhưng hai người cũng thực sự hợp tác kiếm được không ít tiền, cô cũng không phải là người sẽ bạc đãi bản thân, về khoản tiêu tiền chưa bao giờ mềm tay, đồng hồ đã mua không ít nhưng chiếc trước mắt này lại có ý nghĩa khác, khiến cô vô cùng trân trọng.

"Không đắt đâu, em đeo đi."

Tần Chính Kiệt xua tay, hiện tại tiền lương mỗi tháng của hắn là ba mươi đồng, trừ mười đồng gửi về nhà cũ họ Tần để nuôi em gái, hai mươi đồng còn lại hắn đều không tiêu, những năm này cũng tích cóp được không ít, người như hắn đầu đội trên vành đai quần, tâm tư tìm vợ còn nhạt hơn người bình thường, tích nhiều tiền như vậy không đưa cho em gái tiêu thì còn đưa cho ai tiêu.

Món ăn được bưng lên, hai anh em vừa ăn vừa trò chuyện, Tần Thư Duyệt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, khi sắp ăn xong, cửa nhà hàng quốc doanh bị người bên ngoài kéo ra, Tần Thư Duyệt nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên nhìn người đi vào, mắt lập tức sáng lên.

Người cô chờ đã đến.

Tần Chính Kiệt thấy sự khác thường của em gái, theo ánh mắt của cô nhìn sang thì thấy một già một trẻ, hai người ăn mặc chỉnh tề, quần áo tuy không mới nhưng khí chất lại khác với người thường, người già sắc mặt có chút không tốt nhưng đôi mắt có thần, giơ tay ưỡn ngực, nhìn chính là kiểu người có ý chí kiên cường.

Người trẻ tuổi thì trắng trẻo sạch sẽ, nho nhã, thuộc kiểu vai không thể khiêng tay không thể xách, trông thì ra dáng người mẫu nhưng bên trong lại là kẻ vô dụng.