Nhân Lúc Nữ Đế Chưa Hắc Hóa, Ta Nuôi Dưỡng Nàng Làm Phản Diện

Chương 6: Vào Ẩn Sĩ cốc, trận đấu nửa tháng sau

Edit: Lumi

Nước Khôn Nguyên là một nước thuộc địa của hoàng triều Đại Ngu, chỉ là một vùng đất nhỏ bé trên Linh Vũ đại lục, không có tông môn lớn nào được xây dựng ở đây.

Chỉ có một đạo quán nhỏ thuộc Trấn Nguyên tông phụ trách chiêu sinh, cũng là điểm khởi đầu trên con đường tu luyện của Ninh Vô Tà ở kiếp trước.

Nhưng khi đó hắn không biết sử dụng Hỗn Độn Bại Thể của mình, ngược lại còn coi nó là một gánh nặng, đồng thời cũng không có công pháp tu luyện thích hợp. Cuối cùng phải mất tới năm năm mới Trúc Cơ thành công, lại mất thêm ba năm nữa, mới vào nội môn Trấn Nguyên tông!

Kiếp này, những vấn đề này đã không còn là vấn đề nữa!

Vô Thiên Hóa Nhật Công có thể dùng Tinh Không chi lực ràng buộc chân khí Hỗn Độn rối loạn trong cơ thể, trợ giúp Ninh Vô Tà ngưng tụ chân nguyên, đạt được Trúc Cơ.

Khi các tu sĩ Luyện Khí tăng từ Luyện Khí nhất trọng tới cửu trọng, trong cơ thể sẽ cùng lúc ngưng tụ ra các luồng chân nguyên, số lượng chân nguyên càng nhiều thì căn cơ của tu giả dưới Luyện Khí kỳ sẽ càng mạnh, thành tựu tương lai sẽ càng cao hơn

Nhưng các luồng chân nguyên cũng không hoàn toàn giống nhau, mà sẽ phân ra các thuộc tính.

Ví dụ Phong Hỏa Lôi Thổ, thuần âm thuần dương,...

Về phía Ninh Vô Tà, hắn cũng không chắc mình sẽ ngưng tụ ra loại chân nguyên gì.

Kiếp trước, hắn mới chỉ ngưng tụ được tám luồng, hơn nữa thuộc tính lẫn lộn, không thống nhất, dẫn tới uy lực thực tế không hề lớn mạnh.

Suy cho cùng, đây cũng là do xuất thân của hắn thấp kém, không có tài nguyên tu luyện, cũng không có ai chỉ dẫn.

Nhưng kiếp này, hắn có sức mạnh thay đổi khởi đầu của sự sụp đổ này.

Dưới quá trình tự tôi luyện thức tỉnh của Hóa Nhật Công và Hỗn Độn Bại Thể, chỉ mất hai ngày, hắn đã tới gần Luyện Khí cảnh, đã là Phạt Mạch cửu trọng.

Ninh Vô Tà ngồi ngoài xe, đánh xe ngựa.

“Xem ra sau khi tới Ẩn Sĩ cốc, là có thể ngưng tụ luồng chân nguyên đầu tiên, chính thức Luyện Khí rồi.”

“Nhưng việc khẩn cấp trước mắt, vẫn là đi xin một động phủ trước, để Huyên Nhi thức tỉnh, không thể để người ngoài biết được.”

“Có lẽ chỉ một động phủ vẫn chưa đủ, còn phải bày trận nữa!”

Sau ba ngày bôn ba, đám người Ninh Vô Tà đã tiến vào địa giới của Đại Ngu.

Xe ngựa chạy vào một trấn nhỏ nồng đậm mùi khói lửa, rất nhiều người đi trên đường, khí phách ai nấy trông cũng bất phàm, tiên phong đạo cốt.

Nơi đây chính là bên ngoài Ẩn Sĩ cốc, trấn nhỏ chịu trách nhiệm cung cấp các kiểu dịch vụ cho tu sĩ của Ẩn Sĩ cốc, gọi là trấn Phàm Cốc, lối đi thông vào Ẩn Sĩ cốc chính là ở trong trấn.

Bên trong một căn phòng theo phong cách cổ xưa, rất nhiều người với nhiều dáng vẻ khác nhau, xếp hàng chờ đợi đăng ký vào Ẩn Sĩ cốc.

Ẩn Sĩ cốc là như vậy, khác với mọi tông môn trên Linh Vũ đại lục, nó không có truyền thừa, không phân sư đồ, chỉ đơn thuần là một liên minh tu sĩ.

Bất cứ tu sĩ nào, không phân bối cảnh, ai cũng có thể xin một động phủ ở đây dựa vào tu vi, ở lại tiến hành tu luyện, chỉ cần mỗi tháng có thể giao một khoảng linh thạch nhất định là được.

Ninh Vô Tà cũng dẫn theo Huyên Nhi, xếp hàng ở phía sau đám người, đợi tiếp nhận xét duyệt.

Rất nhanh đã tới lượt Ninh Vô Tà, lão giả ở phía sau bàn ngẩng đầu liếc nhìn, không ngờ trước mặt lại là một thiếu niên mười mấy tuổi.

“Tu vi, tuổi.”

Lão giả quan sát Ninh Vô Tà, nghiêm mặt hỏi.

“Phạt Mạch cửu trọng, mười lăm tuổi.”

Vừa dứt lời, rất nhiều người đang xếp hàng phía sau Ninh Vô Tà đều phát ra âm thanh kinh ngạc, mở to mắt nhìn qua.

Mười lăm tuổi, đã tới gần Luyện Khí, đây chắc chắn được gọi là thiên tài.

Tại sao thiếu niên này vẫn chưa bị hoàng thất, gia tộc quyền thế, tông môn đưa đi, mà lại tới đây làm một tán tu?

“Nhân Đạo cảnh à...Nhưng tuổi còn trẻ, cũng tạm được.” Ông lão vuốt râu, nói.

“Khu Bính của Hiệp Ẩn cốc, miễn phí một tháng, đi đi.”

Sau một thoáng suy tư, ông lão đưa ra quyết định.

Còn Huyên Nhi thì không có ai để ý, tu giả vào ở trong Ẩn Sĩ cốc, dẫn theo một hai người là chuyện rất bình thường.

Ninh Vô Tà nói cảm ơn rồi cầm tấm thẻ gỗ có khắc “Số 66 khu Bính” đi vào trong Ẩn Sĩ cốc, tìm đến căn nhà của mình, dẫn Huyên Nhi vào ở.

“Ca ca, cả căn nhà này là của chúng ta sao?”

Vào trong nhà, hai mắt Huyên Nhi phát sáng, khẽ hô lên kinh ngạc.

Trong nhà rất đơn giản chỉ có một cái cây già, một cái bàn đá cùng với một gian nhà chính đối diện cửa.

Nhưng ở trong mắt Huyên Nhi, đây đã là một căn nhà cao cấp.

“Đúng vậy, chỉ có chúng ta ở, sau này Huyên Nhi có thể ở đây chơi mỗi ngày.”

Ninh Vô Tà đặt Huyên Nhi xuống, nhìn nàng chạy từng bước nhỏ tới trước cửa phòng, đẩy cửa, bị bụi bặm rơi xuống làm bị sặc phải ho khan, nhăn cái mũi nhỏ

Sau khi nàng định chạy tới cổng cầm lấy cây chổi còn cao hơn người nàng thì tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên vang lên.

Huyên Nhi lập tức bị dọa giật mình, đôi chân ngắn chạy bình bịch tới sau lưng Ninh Vô Tà, ôm lấy hai chân hắn, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn về phía cổng.

Bây giờ nàng rất sợ người xa lạ đột nhiên tới cửa, chỉ khi ôm NinhVô Tà mới có chút cảm giác an toàn.

Ninh Vô Tà khom lưng ôm nàng vào lòng, Huyên Nhi ôm chặt lấy cổ hắn. Mở cửa ra, nhìn thấy một tu sĩ trung niên mặc hoa bào đang đứng ở ngoài cửa.

“Ninh Vô Tà, vừa vào ở đúng không?”

Nam tử nhìn dáng vẻ trẻ tuổi của Ninh Vô Tà, trong lòng còn bế một đứa trẻ thì không khỏi liếc nhìn thêm vài cái.

“Vâng.”

“Ta tới để thông báo một chuyện, nửa tháng sau khu Bính của Hiệp Ẩn cốc sẽ tổ chức một trận đấu nhỏ, người thắng có thể vào ở khu Ất, người thua phải tới ở khu Đinh.”

“Khu Đinh là nhà ở tập thể, mỗi người chỉ có một cái giường. Đến khi đó bất kể là đạo lữ hay là người hầu của ngươi thì cũng phải rời khỏi.”

Thông báo chuyện này xong, tu sĩ trung niên quay người rời đi, để lại Ninh Vô Tà với vẻ mặt ngưng trọng đóng cửa lại.

“Ca ca, có phải chúng ta cũng không ở đây lâu được phải không...” Huyên Nhi thông minh, đương nhiên hiểu lời tu sĩ trung niên nói.

Nàng nhìn Ninh Vô Tà, hơi uất ức nói.

“Yên tâm đi, ca ca sẽ để Huyên Nhi an tâm sống ở đây.” Ninh Vô Tà vỗ lưng Huyên Nhi, an ủi: “Ca ca rất lợi hại đó nha, có thể giúp Huyên Nhi được sống tốt hơn!”

Huyên Nhi dựa lên vai Ninh Vô Tà, nghe thấy lời này, trong lòng bỗng nhiên tê dại.

Nàng hơi xấu hổ mỉm cười, ôm chặt hai cánh tay Ninh Vô Tà.

“Vâng~” Nàng trả lời.

Đặt Huyên Nhi xuống, hai người bắt đầu quét dọn vệ sinh, Ninh Vô tà đương nhiên ôm gần hết công việc, lúc làm việc, trong lòng cũng nghĩ tới lời của tu sĩ trung niên đó.

“Suýt thì quên mất cơ chế tiến lùi của khu cư trú ở Ẩn Sĩ cốc.”

“Chắc bây giờ Lý Lạc Băng đó đã vào ở trong Tiên Ẩn cốc cao cấp hơn rồi...”

Đúng vậy, khoảng thời gian này, Lý Lạc Băng cũng đang ở trong Ẩn Sĩ cốc!

Hơn nữa nàng ta được vào ở trong khu Tiên Ẩn cao cấp hơn do đã bái một vị đại năng ẩn cư ở đây làm thầy!

Chính nhờ sự giúp đỡ trợ lực của vị đại năng này, tu vi của Lý Lạc Băng mới tiến bộ cực nhanh, hơn nữa dựa vào thân phận tam công chúa của hoàng thất đế quốc Đại Sở, nàng ta cung được hưởng vô số tài nguyên tu luyện quý báu.

Bắt đầu từ nơi đây, Lý Lạc Băng như một ngôi sao đang lên, dần tỏa sáng rực rỡ khắp Linh Vũ đại lục, trở thanh thiên kiêu tuyệt đối thu hút toàn bộ sự chú ý của cả Nhân tộc.

Nàng ta có dung nhan cực kỳ xinh đẹp, lai lịch cực tốt, tu vi cũng đứng đầu trong các tu giả cùng thế hệ, tư chất như vậy, giúp nàng ta có thể gia nhập vào Nhân tông từ sớm, trở thành đạo tử, cuối cùng thế chỗ sau khi Nhân Hoàng đời trước thoái vị.

Từ đó, Lý Lạc Băng có quyền thế ngút trời, trở thành đại diện của tu giả Nhân tộc, nhưng cũng bắt đầu dần giải phóng bản tính của mình.

Một người xuất thân từ gia tộc quyền thế như nàng ta đã coi thường người phàm từ trong xương, nàng ta mặc kệ Nhân tông và các đại tông môn cấu kết với nhau bóc lột vơ vét người phàm, cưỡng ép bọn họ trồng linh thực, khai thác linh thạch khiến nhiều người dân bị đói chết.

Về tư lại nặng bên này nhẹ bên kia, lén vận chuyển rất nhiều tài nguyên cho nước Sở.

Dẫn tới nước Sở ngày càng kiêu ngạo, chiến tránh giữa các đế quốc của người phàm nổi lên.

Có lẽ chính là báo ứng, sau khi trở thành Nhân Hoàng, tu vi của nàng ta dần ngưng trệ, đến Ninh Vô Tà tu luyện muộn cũng có thể đuổi kịp.

Cuối cùng, phía Bắc xuất hiện một “Ma đạo” chống lại Nhân tông và các đại tông môn, Thiên Minh tông, tông chủ chính là Khương Ngưng Huyên!

Mãi tới khi vị Ma vương này xuất đầu lộ diện, thế nhân mới biết vẫn còn có tu giả lớn mạnh hơn cả Lý Lạc Băng!

Danh tiếng của Nữ đế Ma đạo cũng dần lưu truyền khắp nơi.

Ninh Vô Tà lặng lẽ liếc nhìn về phía Tiểu Huyên nhi đang nằm ở trên cái bàn đá trong nhà, lắc đôi chân nhỏ, tay ôm đôi má phúng phính, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía mình.

Thấy Ninh Vô Tà nhìn qua, nàng xấu hổ mỉm cười, quay đầu đi, rồi lại như không nỡ, khẽ quay đầu lại.

Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Khương Ngưng Huyên, lần này chúng ta nhất định phải thắng!”